Vân Khanh quay lại, nhưng không thấy ai!
“Ở dưới đây này!” Giọng nói trẻ con hơi bất mãn vang lên, tay thì kéo ống quần cô.
Vân Khanh cúi đầu xuống phía dưới. Trên hành lang bệnh viện hơi tối, có một viên thịt tròn tròn nhảy loi choi dưới chân cô. Cậu nhóc chỉ cao tầm đến đùi cô, mái tóc đen được chải bóng loáng, cậu ngẩng đầu hứ với cô, “Người ta đã lùn rồi, nhìn tới nhìn lui còn không thấy…ứ…!”
Vân Khanh trợn tròn, nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, trong lòng quẫn… trong đầu chợt lướt qua một chút gì đó…thác loạn.
Cô hơi ngạc nhiên, lại khá bất ngờ, “Cậu nhóc Mỹ…bánh bao mập?”
Thập Tam mém xíu nữa là ngất luôn vì cái chữ “mập!” Nhưng khi thấy cô nhớ đến mình, thì trong lòng ngọt ngào muốn chết luôn!
Không uổng công cậu tốn thời gian để nhớ về một người phụ nữ vô lương tâm thế này.
Vẻ mặt ngượng ngùng, đôi tay nhỏ phân vân muốn ôm lấy đôi chân mảnh khảnh của Vân Khanh, muốn hỏi cô có nhớ mình không, ai ngờ người phụ nữ này đột nhiên xoay người rời đi.
“Anh!” Vân Thanh nhìn thấy Tần Liệt đi về phía cửa phòng bệnh, vội vàng đi tới.
Ánh mắt Tần Liệt ôn hòa, trên môi là nụ cười lại hơi tò mò, Anh là người cao gầy dịu dàng, mang áo bluse trắng lại nổi bật hết sức.
Những bác sĩ khác trong phòng nín thinh, mấy nữ thực tập thậm chí há hốc mồm, hai mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Tần Liệt không nhìn Vân Khanh, một tay đút túi áo khoác trắng, liếc nhìn danh sách bệnh nhân treo bên giường, Vân Thừa Thư.
Trong đầu anh không khỏi có chút tự giễu, anh nôn nóng muốn quay về nước, lại không để ý đến cái họ “Vân” vốn là một họ không thông dụng.
“Đây là ba em?”
Vân khanh gật đầu, "Là ba em!Nhưng chẳng phải anh nói sau khi về nước anh có một cuộc phẫu thuật quan trọng cho bạn anh, rồi mới có thể phẫu thuật tim cho cha em sao? Không lẽ ca mổ cũng thực hiện ở bệnh viện Bắc Nhân à?”
Tần luật không nói chuyện, chỉ biết day huyệt Thái Dương, đôi mắt sâu thẳm nhìn Vân Khanh.
Loading...
Sau khi xuống máy bay, anh chưa gặp Mặc Trầm, nhưng thư ký Tống đã chuyển cho anh thông tin về bệnh nhân phải phẫu thuật. Sau khi xem xét, thấy tình hình ba Vân Khanh không tốt, Tần Luật muốn làm cho xong chuyện Mặc Trầm càng sớm càng tốt, rồi mới đi tìm Vân Khanh, nên anh vội vàng đến bệnh viện Bắc Nhân.
Lại không ngờ…
Mặc Trầm muốn anh giúp một cô gái… mà cô gái anh muốn giúp, lại cùng một người?
Cuộc đời này lại có chuyện trùng hợp thế sao?
Trong lòng anh nghĩ đến sự ngẫu nhiên này, chỉ biết nén lại, nói với cô, “Tạm thời không bàn tới, vừa rồi anh kiểm tra hồ sơ, trễ thêm một ngày thì van tim của ba em sẽ không chịu nổi! Em để lâu quá!”
Vân Khanh hoảng, cô không phải bác sĩ chuyên tim mạch, nên mọi chuyện đều chỉ biết nghe theo lời trưởng khoa. Bắc Nhân là bệnh viện hàng đầu của thành phố S rồi.
Nhưng Tần Luật lại nói tính mạng nguy hiểm, thì chắc chắn đó là chuyện ảnh hưởng đến mạng người. Ý kiến của anh và các bác sĩ khác hoàn toàn khác nhau.
"Vậy thì hôm nay phẫu thuật luôn sao?"
Tần Luật quay đầu nhìn, bác sĩ Trùng vội nói, "Lập tức chuẩn bị cho bệnh nhân. Sắp xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt!"
Trái tim Vân Khanh như bị kéo ngược lên.
Năm giờ ba mươi phút chiều, cô đẩy ba mình đã hôn mê hơn hai ngày đến cửa phòng đến cửa phòng phẫu thuật, Vân Dật đang trên đường tới, tầm khoảng năm phút nữa là đến nơi, nhưng Tần Luật kiên quyết không thể chờ.
Ba chỉ có một người con như vậy, Vân Khanh muốn hai ba con họ gặp nhau lần cuối. Trong lòng cô không nắm chắc được điều gì, cô nắm chặt thành giường, không cho người ta đẩy ông vào, vì cô sợ lần này sẽ là lần vĩnh biệt.
"Anh à, anh nhất định chữa hết bệnh cho ba em đúng không? Đây không phải là ca mổ khó với anh đúng không? Làm ơn…xin nhờ anh…mọi chuyện đều nhờ anh…!”
Nước mắt rơi xuống, cô nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật lạnh toát từ từ đóng lại.
Thời gian ca mổ dự kiến là 18 tiếng, Vân Khanh đứng ngay đó không nhức nhích.
Mãi đến tận đêm khuya, lúc y tá đến hỏi an ủi, và tiếng ho của cậu nhóc vang lên, Vân Khanh mới nhận ra đứa nhóc này đứng dây từ chiều, chưa hề đi đâu.
“Nhóc à, sao còn đứng đây? Ba mẹ con đâu?” Vân Khanh ngây ra hỏi cậu.
Nhưng cậu nhóc đi tới ghế, cẩn thận bưng chén súp cải bó xôi và trứng đang bốc khói, “Miệng khô hết rồi, ăn chút canh đi!”
“Cảm ơn con, nhưng cô không uống đâu!”
“Không biết tự chăm sóc bản thân, chờ đến khi ngất xỉu rồi lúc ông Vân ra thì cô ốm rồi, chẳng phải tệ hết sức sao?”
Vân Khanh sững sờ, nhìn đôi mắt to đen láy của cậu, tuổi còn nhỏ mà nói năng như một ông cụ non. Người lớn có khi còn không hiểu rõ mọi chuyện như cậu. Cô cười đầy cảm kích, cầm lấy uống một ngụm tượng trưng. Nhìn thấy cậu liếm môi, đảo tới đảo lui, cô lại nhớ đến cậu nhóc mũm mĩm ăn trộm chocolate, cô cười, múc mỗ muỗng thổi cho bớt nóng, “Nào, cô đút cho!”
“À…!” Hai má cậu nhóc ửng hồng, tay níu chặt với nhau, bộ dạng kiểu như sắp muốn ngất đi vì hạnh phúc, lắp bắp mở miệng…thế này là cậu được hôn gián tiếp với Vân Vân bé nhỏ đúng không mong?
Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở.
Vân Khanh dừng tay, thả cái chén xuống, vội vàng chạy tới, “Bác sĩ, có chuyện gì xảy ra sao?”
Bác sĩ bước ra ngoài, sắc mặt nặng nề, “Bệnh nhân xuất hiện tình trạng đông máu, hết sức nguy hiểm. Bác sĩ Tần yêu cầu người nhà kí thêm giấy đồng ý “Nguy cơ C”
Vân Dật nhíu chặt trán, nhìn Vân Khanh.
Vân Thanh không hiểu lắm, nhưng cô tin Tần Luật, cũng chỉ có thể tin vào anh, “Được, tôi kí! Kí ở đâu!”
Thập Tam bĩu môi nhìn chén súp nguội ngắt, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Vân Vân chạy đi xa, mặt đầy buồn bả, “…!”
…
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đến khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Ba bị đẩy ra, Vân Khanh thấy ông nằm đó, bình an, cô gạt nước mắt, “Còn sống, Vân Dật, ba còn sống…!”
Phó ca mổ cởi khẩu trang, gật đầu nói, “Bác sĩ Tần rất giỏi!”
"Cảm ơn, thực sự là cảm ơn ...!" Vân Khanh nhẹ nhàng nắm lấy tay ba mình, vừa mừng vừa khóc, cúi cầm cảm ơn liên tục.
Ở bên ngoài phòng ICU một lúc, cô chợt nhớ ra từ nãy đến giờ cô không hề nhìn thấy Tần Luật.
Cô gõ nhẹ vào đầy mình. Anh vừa về từ nước Mỹ xa xôi, không quản ngại chênh lệch múi giờ đã thực hiện ca phẫu thuật cho ba cô. Còn cô lại quên mất anh khi phẫu thuật xong.
Tại quầy trực, hỏi y tá một lúc lâu mới biết người đang ở đâu.
Cô vội đến siêu thị mua ít đồ dùng cho nam, nước và một ít hoa quả, rồi đi tới phòng bác sĩ trong tòa nhà của bệnh viện.
Khi bước vào, cô nhìn thấy anh mệt rã rời, nằm dài trên chiếc giường đơn được kê tạm, ngủ say.
Mái tóc ngắn mềm mại, khuôn mặt trong sáng, ôn hòa. Chỉ có điều hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
Vân Khanh cố nhón chân để không phát ra tiếng động, đặt đồ xuống rồi vội vàng di tới kéo rèm cửa. Đứng trong phòng cô không biết làm gì, đành ngồi xuống gọt trái cây, để cạnh giường, để lát nữa anh thức dậy thì có thể ăn chút gì đó.
Lúc cô định ra ngoài, lại nhìn lên thấy điều hòa được bật nhưng anh vẫn đang mang áo phẫu thuật cộc tay.
Cô bước nhẹ lại gần, kéo chăn đắp cho anh rồi mới nhẹ nhàng ra ngoài. Lại phát hiện cạnh anh xuất hiện một bàn chân nhỏ nhỏ trắng hồng, ụt ịt như chân con mèo mập ù đáng yêu.
Cô dừng bước, nhìn qua, phát hiện cạnh chân anh có một bóng người nhỏ nhỏ đang trốn.
Đây không phải là thằng nhóc ở cùng cô cả đêm à?
Hóa ra là thằng nhỏ đi cùng anh trai.
Khóe miệng cô cong lên. Cô nắm lấy bàn chân tròn tròn ấy nhét vào dưới chân, lại vén chăn xuống khỏi mặt cậu, sợ cậu thở không được.
Cô xoay người, vừa đi được hai bước, thì nghe thấy tiếng xoạt khẽ, bàn chân nhỏ vừa bị nhét vào lại bị đá ra.
Không còn cách nào khác, cô lại quay lại lần nữa, nhưng phát hiện ra đôi mắt vốn đang nhắm chặt của cậu, đôi mắt hai mí với nếp mí to của người Châu Âu đang hơi run run đầy lém lỉnh.
Lúc này, cô biết tỏng là mình bị lừa, nhóc mập hình như đã thức, đang cố tình trêu cô.
Vân Khanh vuốt đôi chân ngắn cũn của cậu, khẽ bật cười, “Lì lợm, ngủ ngon! Đừng phá anh ấy! Tối cô mời con ăn cơm!”
Cậu nhóc đột nhiên mở to hai mắt, thấy cô đã tắt đèn đi ra ngoài.
…
Sáu giờ tối, dì Mi tới đón Vân Khanh. Cô nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ nên gọi điện thoại cho Tần Luật.
Vừa lúc điện thoại vang lên, một dãy số lạ, mã trong nước. Cô đoán ngay được là ai, mỉm cười nói, “Sư huynh!”
“Sao em biết là anh?” Tần Luật nhìn về phía nào đó, nhướng cao chân mày, “Anh nghe nói có người muốn mời anh ăn cơm!”
Cô liếc sang nhìn vào phòng bệnh, gật đầu, “Đừng nói là một bữa, dù cho 365 ngày thì em cũng ok, anh là ân nhân cứu ba em mà!”
“Ồ! Vậy thì anh không tiếc cho một người sắp phá sản đâu!”
Anh không biết gì về chuyện cái phòng khám bấp bênh của cô đâu!
Cô mỉm cười, “Nghe nói anh cũng là người ở thành phố này, anh muốn ăn...!”
"Nhà hàng Gấu Trắng! Con muốn ăn ở Nhà hàng Gấu trắng!" Một giọng nói nhỏ thì thào trong điện thoại.
Vân Khanh cúp máy, rồi mở tìm kiếm nhà hàng, chọn một vị trí đẹp, rồi đi rửa mặt thay quần áo rồi lái xe đến nhà hàng Gấu Trắng.
Đứng trước nhà hàng được trang trí thành hình cái cây lớn dành cho nhi đồng, Vân Thanh đổ mồ hôi. Cô làm gì có con? Có quá không vậy? Một bữa cơm hết 1500 mà thế này? Phụ huynh nào đầu óc thiểu năng mới đưa con tới đây, đúng không nhỉ?
Cùng lúc đó, cậu nhóc đang ngồi trên xe, nhìn thấy mục tiêu nên tán gẫu với Túi sữa nhỏ bằng điện thoại, "Tiểu Vân Vân đến rồi! Nhìn biểu hiện của cô ấy kìa, có vẻ khá thích nhà hàng này ấy nhỉ? Thập Tứ, ba đưa em đến đây mấy lần rồi đúng không? Thật ghen tỵ, lần sau sẽ bảo ba đưa anh tới đây ăn thỏa thích!”
"Ừ, hôm nay tiết kiệm tiền cho Tiểu Vân Vân nên ăn ít một chút nhá!”
“Biết mà!” Thập Tam nhảy xuống, nôn nóng muốn ra ngoài gặp cô gái mình thích, lại bị Tần Luật cản lại, “Nhóc con, chú gọi cho ba con! Con lại thầm thì với Thập Tứ. Con nói con ở Mỹ lại tới nhà chú, ép chú phải đưa con lén về đây? Nói nghe xem, sao con quen Vân Khanh?”