Giang Thành Vũ lạnh lùng nâng mắt: “Nhận chỗ tốt của cô ấy thì phải làm xong việc cho cô ấy, liên kết chặt chẽ, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, anh nói xem có liên quan gì đến anh?”
Hai người đi đến lầu hai, đứng giữa cầu thang, Giang Thành Vũ lười nhác nói: “Người của cô ấy ở bên ngoài liên hệ với tôi, nói một vài đồ vật của vụ án công trường để ở chỗ này của anh, tôi nhìn đi nhìn lại, căn biệt thự trên núi này của cha anh thật khá……”
Lời của anh ta còn chưa dứt, bỗng nhiên, đáy mắt tà ác hơi ngừng lại.
Giang Thành Vũ đứng hai giây, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không, ánh mắt liếc nhìn về phía cửa phòng màu trắng, nhìn đến khe hở giữa sàn nhà.
Cơ thể Cố Trạm Vũ hơi cứng lại, giữa mày ẩn giấu vẻ căng thẳng, anh ta bước đến, che trước cánh cửa phòng màu trắng.
Giang Thành Vũ nhìn khe hở giữa sàn nhà, lại ngẩng đầu, cười như không cười nhìn anh ta, cười khẽ nói: “Xem ra mỹ nhân đang ở trong căn phòng này?”
“Vợ cũ của tôi, ở đâu cũng không liên quan đến anh!” Cố Trạm Vũ giang hai tay ra, bày ra tư thế bảo vệ.
Đáy mắt Giang Thành Vũ hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa: “Nghe nói là điên rồi? Anh bỏ một số tiền lớn mời một đống bác sĩ, hiệu quả chuẩn đoán bệnh thế nào?”
“Bình thường.” Cố Trạm Vũ không muốn nhiều lời.
“A, khi còn là người phụ nữ của Lục Mặc Trầm, cô ta vô cùng khôn khéo, còn khuyến khích cô bạn ngốc nghếch kia của mình tiếp cận tôi, anh xác định là cô ta điên rồi à….”
Đột nhiên bên trong cánh cửa vang lên một tiếng nặng nề.
Hai người đàn ông yên lặng, trên mặt Cố Trạm Vũ hiện lên vẻ lo lắng, còn Giang Thành Vũ thì lại càng thâm trầm nheo mắt lại, ngay khi Cố Trạm Vũ đột nhiên xoay người, liền kề sát vào thấp giọng nói: “Cô ta ở ngay phía sau cánh cửa, anh nói cô ta đang làm gì?”
Cố Trạm Vũ ngừng lại, chuyển mắt nhìn Giang Thành Vũ.
Nữ y tá vốn đứng ở ngoài cửa, nhưng thấy bọn họ đi lên, liền lui ra vài bước.
Cố Trạm Vũ không nghĩ nhiều, nhanh chóng gõ cửa, giọng nói thật nhẹ: “Khanh Khanh? Khanh Khanh em dậy rồi sao?”
Bên trong cánh cửa không có tiếng trả lời, Cố Trạm Vũ không dám tùy tiện mở cửa, áp tai lên cửa, chợt nghe được bên trong có tiếng thở gấp dồn dập, tiếng rên rỉ, giống như tiếng của động vật bị thương đang run rẩy. Ngay sau đó sàn nhà truyền đến tiếng vật bị ngã xuống đất.
Anh ta biết, nhất định là vừa rồi Giang Thành Vũ nhắc đến ba chữ ‘Lục Mặc Trầm’, khiến cô nghe thấy, bị kích thích.
“Khanh Khanh, em đừng sợ, anh mở cửa, anh muốn vào xem em.”
“Đừng! Đừng….. Anh ta….”
Cố Trạm Vũ không quan tâm nhiều như vậy, nhẹ nhàng đầy cửa ra, cô đang co lại trên sàn nhà, ôm đầu co gối, vẻ mặt đau đớn, có thể là đầu rất đau, toàn thân đều ở tư thế phòng vệ.
Cố Trạm Vũ đẩy cửa, đi qua ngồi xổm xuống trước mặt cô, sắc mặt cô trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Anh ta ôm chặt cô, bất chấp cô phản kháng: “Anh là Trạm Vũ, Cố Trạm Vũ! Khanh Khanh, đừng sợ, đó là một người khác, là khách….. Không phải là em ngủ sao? Sao lại ở đây một mình?”
Câu cuối cùng này, anh ta có chút nghi ngờ.
Vân Khanh cắn chặt môi run rẩy, đợi cơn đau như xé nát trong đầu kia qua đi, bụng cũng cảm thấy đau, rất khó chịu.
Lỗ tai ong ong, miệng Cố Trạm Vũ không ngừng đóng mở, cô không nghe được là đang nói gì, hòa hoãn một lúc lâu, cô mới từ từ hồi tưởng lại, vừa rồi mình nghe được cái gì.
Về vụ án công trường, cô biết vụ án công trường, tội danh giết người, nhân cách phân liệt…..
Hóa ra tin tức lúc sáng cô nghe được ở lan can không phải là ảo giác, lúc đó cô phản ứng chậm chạp, cứng ngắc, lúc sau còn tưởng là ảo giác.
Người ngoài cửa là Giang Thành Vũ, cô nhớ ra, cô muốn nghe Giang Thành Vũ, là bởi vì Gia Ngọc.
Cô nhớ Gia Ngọc, mấy ngày nay chuyện mà cô tự nhủ phải ghi nhớ, là Gia Ngọc.