Hạ Thủy Thủy hơi xấu hổ, cũng không hỏi tại sao lại đổi người, đi theo Thẩm Thanh Diệp vòng hoa hoa viên, đến một tòa nhà nội trú yên tĩnh.
Khu phòng bệnh ở tầng năm, Hạ Thủy Thủy ra khỏi thang máy, Quý Tư Thần đứng thẳng người trước bàn y tá, dặn y tá chuẩn bị cơm nước.
Các y tá nhìn anh ta, rồi lại nhìn Tần Luật, rồi nhìn tiếp Thẩm Thanh Diệp.
Ánh mắt Hạ Thủy Thủy hầu như không liếc nhìn Quý Tư Thần cái nào, cô chạy về phía cửa kính, nhìn vào trong phòng. Người đàn ông tuấn mỹ đang yên lặng nằm đó, trông thật thảm hại. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Khanh Khanh, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy Lục Mặc Trầm là đáng phải chịu, nhất là nhớ đến lúc Khanh Khanh kể về chuyện sáu năm trước đây Lục Mặc Trầm đã tàn nhẫn như thế nào.
“Lục… tổng thế nào rồi à?”
“Chết thì không chết được, nhưng mà có sống được hay không thì cũng rất khó nói.” Quý Tư Thần ngồi khoanh chân trên ghế, ý tứ sâu xa.
Y tá đi tới, nói đã đến giờ kiểm tra, sau đó mở cửa phòng đi vào.
Hạ Thủy Thủy cũng đi vào theo, khi đến gần nhìn một chút, nhìn vào gương mặt vô hồn kia thì trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài một tiếng: “Nói đến nhân cách thứ hai, tôi cảm thấy cái dáng vẻ này của Lục tổng… Tôi tin chuyện đó, nhưng mà… Khanh Khanh… Các anh cũng đừng ôm bất cứ hi vọng nào. Tội lỗi của Lục tổng sáu năm trước e là không thể nào xóa mờ theo thời gian, nhất là khi nhân cách thứ hai lại có tiếp xúc với Thiên Dạ, đó là điều làm Khanh Khanh cảm thấy bị tổn thương sâu sắc nhất.”
Tần Luật cau mày, nhưng lại quan tâm đến một chuyện khác: “Hạ tiểu thư, cô nói sư muội của tôi đã tỉnh táo lại rồi?”
“Lúc nhớ lúc không, lúc thì rất thanh tỉnh, lúc thì lại chẳng nhớ mình vừa nói cái gì. Cô ấy sợ hãi mọi thứ, kí ức trong đầu lúc nào cũng tràn đầy, không phân biệt được đâu là hiện tại đâu là kí ức, rất sợ tiếng mở cửa, chỉ cần một chút động tĩnh đã giống như chim sợ cành cong, cô ấy thực ra…không điên. Tôi vô cùng hạnh phúc, cô ấy đã rất giỏi rồi, không biết cần bao nhiêu dũng khí mới có thể không điên. Cô ấy tìm tôi đại khái chỉ là muốn hỏi Thập Tam Thập Tứ có an toàn hay không. Cô ấy lương thiện như vậy, tình thương của người mẹ vĩ đại, nhưng nỗi hận cũng thấm tận xương tủy.” Hạ Thủy Thủy vừa nói vừa khóc.
“Cô ấy đã hỏi về hai đứa trẻ?” Quý Tư Thần nghe thấy thì trái tim run lên, đôi lông mày rậm nhíu chặt.
Hạ Thủy Thủy vặn chặt túi, lắc đầu: “Đừng vui mừng quá sớm như vậy, tôi cảm thấy cô ấy nhớ đến chuyện mình bị tai nạn đêm hôm đó, thế nên khi thanh tỉnh lại là điều đầu tiên cô ấy muốn biết là sự an toàn của hai đứa bé. Nhưng khi biết hai đứa trẻ an toàn thì cô ấy không hỏi thêm điều gì nữa. Hai đứa trẻ năm đó là trong khoảng thời gian thống khổ nhất của cô ấy bị ép sinh ra. Trước đây còn một lần cô ấy bị sảy thai, là do… Lục tổng, các anh có hiểu được loại đau đớn này không? Ngày sau còn có thể đón được cục cưng nữa không, đúng vậy… Hôm nay cô ấy không đồng ý đi cùng tôi, không biết cô ấy đang có tính toán gì.”
Thẩm Thanh Diệp che mặt, khẽ thở dài: “Tại sao lại có thể như vậy…Bây giờ phải làm sao bây giờ? Chị dâu nhẹ dạ, lại dễ mềm lòng, hay là bây giờ chúng ta đưa Thập Tam Thập Tứ về, thử đưa đến trước mặt cô ấy. Bọn trẻ đáng yêu như vậy, cô ấy lại dễ mềm lòng, chúng ta… dùng bọn trẻ để cứu vãn chuyện này có được không?”
Mặc dù việc làm này hơi đê tiện, nhưng hình như bây giờ chỉ có thể làm cách đó…
Lúc này, trên giường bệnh chậm rãi truyền ra động tĩnh, ngón tay của người đàn ông khẽ nhúc nhích, cổ họng cắm một cái ống, nhưng khi anh lên tiếng thì lại khàn khàn, không nghe ra âm thanh gì.
Tần Luật hơi lay động, Mặc Trầm, tỉnh rồi?
Anh ta bước đến bên giường, bấm số liệu trên màn hình, khẩn cấp kiểm tra rồi cúi người hô to: “Mặc Trầm, Mặc Trầm?”
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chậm rãi mở ra, vẫn là đôi lông mày rậm, sắc mặt hơi trầm xuống, trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng anh cuối cùng cũng mở mắt.
Mọi người tụ tập lại bên giường, ánh mắt đều là niềm vui.
Tần Luật tập trung quan sát, nhìn thấy đáy mắt Lục Mặc Trầm giống như sáu năm trước, đôi mắt của nhân cách thứ hai, chỉ có giết chóc máu tanh.
Trong giây phút đó, trái tim Tần Luật như rơi xuống, không, không phải, đó không phải nhân cách thứ hai.
Anh ta đè Lục Mặc Trầm lại, chậm rãi rút ống thở ra: “Mặc Trầm, cậu muốn nói gì? Từ từ nói.”
Lục Mặc Trầm rất bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, chỉ nói một câu: “Đừng cho bọn trẻ trở về.”
Vừa nói ra câu này thì mọi người đều yên lặng, có phải vừa rồi anh nghe được tất cả cuộc đối thoại của bọn họ không? Về trạng thái của Vân Khanh sau khi tỉnh dậy.