Khách sạn Hoa Viên Tôn Hoàng.
Lục Mặc Trầm đi lên ban công lầu hai, Thiên Dạ xoay người.
Bàn tay thon dài của người đàn ông cầm lấy chiếc giày cao gót của cô ta, ngón tay khớp xương rõ ràng, cầm giày cao gót của phụ nữ, lại có một loại hương vị khác.
Thân hình của anh hiên ngang, tiến lại gần, hơi cúi người, xỏ giày cao gót vào chân cô ta.
Hơi thở của người đàn ông sạch sẽ lạnh lẽo, Thiên Dạ hơi nín thở, không để ý việc bị anh bóp chặt hổ khẩu.
Cô ta hơi thả lỏng lực, di động trong tay bị anh lấy đi.
Người đàn ông chạm vào ống nghe phía sau điện thoại, một tay cắt đứt, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Lúc hẹn hò, tôi không thích bị người khác quấy rầy, cũng không thích động tác nhỏ.”
Dứt lời, liền ném di động xuống đài phun nước dưới lầu.
Tầm mắt Thiên Dạ hơi đảo qua, cong môi: “Nghiêm khắc như vậy à? Tính tôi nghịch ngợm, có thói quen trang bị ống nghe.”
Ngón tay màu mật ong vuốt ve cổ áo quân trang của anh, hơi tới gần, nheo mắt lại: “Không cho tôi chơi di động, vậy tôi chơi cái gì đây?”
Lục Mặc Trầm tránh ra, đi đến bên cạnh ban công, trên bàn cơm thắp nến, thức ăn đã dọn xong.
Một tay anh cắm túi quần, gõ vào mặt bàn: “Lại đây ăn cơm.”
Thiên Dạ thả người nhảy xuống, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nở một nụ cười, chậm rì rì đi tới, búng tay một cái, đèn tắt, chỉ còn lại ánh nến nhẹ nhàng lay động trong gió, cô ta ngồi xuống, chống cằm nhìn anh cắt bò bít tết.
Anh cắt xong của mình, cô ta liền đưa phần của mình qua.
Dao nĩa ngập ngừng một giây, sau đó anh cắt cho cô ta.
Thiên Dạ từ từ cong khóe môi, ánh mắt có chút nóng rực: “Lúc trước cũng chính là như vậy, làm cái gì cho tôi cũng có dáng vẻ không tình nguyện, rõ ràng là lúc đó anh trêu chọc tôi trước. Tôi còn tưởng là anh không nhớ rõ, ngày nhập học, anh đánh ngã tôi ở 10km chạy phụ trọng, tôi và anh đánh nhau một trận, đến lúc tập huấn anh lại quăng ngã tôi một cú, quên rồi sao? Anh và Quý Tư Thần kia đánh cuộc thua, buổi tối tới trộm quần lót của nữ sinh trong ký túc xá quân đội, trộm ai không trộm lại trộm của tôi?”
“Tôi không biết là của cô.” Lục Mặc Trầm đẩy bò bít tết trở về.
Thiên Dạ cong khóe môi, bưng một ly rượu vang đỏ lên: “Tóm lại lần đó anh bị tôi tóm được, bị đánh thể thảm, từ đó về sau anh liền nhớ rõ liên đội 2 có một người đanh đá, lần sau gặp mặt đều đi đường vòng, trốn được một trận thì trưởng quan lại sắp xếp anh cùng một tổ với tôi, cười chết tôi, thật ghê tởm anh, kết quả anh làm gì? Anh đá tôi xuống núi, sau đó thấy sự việc quá trớn, lại chạy xuống tìm tôi, nhào lên người tôi lại sờ ngực tôi.”
“Vô ý.” Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi.
Khoé mắt đuôi mày Thiên Dạ đều ẩn tình: “Giả vờ vô tội cái gì chứ, thật ra giở trò lưu manh còn lợi hại hơn cả Quý Tư Thần, đây là trong đội công nhận, bọn họ nói anh muộn tao*, nếu tôi không đuổi theo anh, thì là tôi sợ hãi, sau khi tôi ngẫm lại, liền đuổi theo anh, anh xem anh phản kháng thế nào? Anh rất chờ đợi phải không.”
*Muộn tao: trong ngoài bất nhất
Nhớ lại lúc trước, Thiên Dạ cũng có chỗ hấp dẫn anh, là một cô gái ra bài không theo lẽ thường, ở nơi như quân đội kia vô cùng khiến người khác chú ý.
Ở mặt ngoài cô rất điên, còn cái điên của anh lại giấu kín trong xương cốt, cho nên hai người khó tránh khỏi vừa mắt nhau.
Lục Mặc Trầm chặt đứt hồi ức, ánh mắt bất động ăn bò bít tết.
Thiên Dạ uống một hơi cạn sạch rượu, lại rót ra hai ly, đưa cho anh: “Nhắc đến những sự kiện này, anh động tình sao? A Trầm, ký ức năm đó thật khắc cốt, đối với anh có khắc cốt không?”
Lục Mặc Trầm nâng ly uống cạn sạch rượu, ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt anh đen nhánh, ánh nến như rơi vào biển sâu, quang ảnh đứt gãy, khi anh thật sự chăm chú nhìn cô ta, Thiên Dạ nghe thấy lồng ngực lạnh lẽo rung động một chút, anh gật đầu: “Khắc cốt.”
Trong chớp mắt trái tim Thiên Dạ đập loạn nhịp, ánh mắt sắc bén trở nên nhu hòa, người đàn ông này, cuối cùng vẫn là của cô ta.
“Đêm nay anh sẽ đi sao?” Cô ta hỏi.
Lục Mặc Trầm nhìn vào gương mặt cô ta, đôi môi đỏ mọng, sườn mặt kiên nghị: “Cô muốn tôi đi sao?”
Thiên Dạ nắm chặt ngón tay, buông ly rượu đỏ ra, sườn xám lãnh liệt tung bay, trong nháy mắt thân hình cao gầy của cô ta đã đi đến bên cạnh anh.
Cô ta cúi người bắt lấy cánh tay mạnh mẽ của anh, chăm chú nhìn vào ánh mắt hẹp dài, mị hoặc cong môi: “Anh mà còn mặt không đổi sắc quyến rũ tôi như vậy, thì bữa cơm này cũng không cần ăn nữa.”