Buổi trưa, Vân Khanh gọi điện thoại cho Lục Mặc Trầm thì có cuộc gọi đến.
Là Gia Ngọc gọi, nhưng chỉ vang lên một lát. Cô thấy hơi kỳ lạ, vội vàng cúp máy của Lục Mặc Trầm để gọi lại cho Gia Ngọc nhưng không ai nghe máy.
Mãi vài tiếng sau mới gọi được.
Giọng nói của Tô Gia Ngọc nghe chẳng có gì khác thường,còn có chút vui mừng, “Khanh Khanh, cậu biết không, cậu thử đoán xem chiếc Roll Royce mà mình đâm phải là của ai?”
Vân Khanh đầu óc nhanh nhạy, liền móc nối các chi tiết, linh cảm không tốt hỏi, “không phải là xe của Giang Thành Vũ đó chứ?”
“Chính là anh ta!” Hình như Tô Gia Ngọc đang đi bộ, vừa đi vừa thở. Cô bỏ qua chuyện hồi sáng suýt nữa thì bị thịt, chỉ tập trung vào trọng điểm, “Khanh Khanh, mình nói cho cậu biết là mình đã thành công bước đầu rồi. Hôm nay mình đến nhà Giang Thành Vũ trả tiền bồi thường, sau đó vô tình tám chuyện. Thì ra anh ra có người anh trai từng gặp tai nạn ở thành phố S. Mình nghĩ, đây liệu có phải là manh mối hay không?”
“Anh trai? Chính anh ta nói vậy ư?” Vân Khanh hoài nghi.
“Mình biết cậu cũng nghi ngờ không biết thật hay giả, nhưng mình cho cậu biết là anh ta đường đường là sếp lớn mà không sống ở biệt thự xa hoa lộng lẫy, lại đi ở căn nhà cổ, chắc chắn là đang hoài niệm điều gì đó. Nếu anh ta có anh trai, vậy thì có dính líu đến chuyện lúc trước rồi. Cậu nhớ hỏi Lục tổng xem anh ấy có biết không, hay hỏi xem ông cụ Lục có biết không?
Vân Khanh gật đầu, “Đây đúng là manh mối. Gia Ngọc à, cảm ơn cậu nha! Nhưng cậu đến nhà anh ta như vậy đúng là toát mồ hôi hột mà. Lần sau đừng bao giờ tự ý hành động như thế nữa!”
“ Mình đâu có tự ý hành động, mình đang báo cáo với cậu đó thôi. Khanh Khanh à, không kịp nói nữa, lát nữa mình đưa Đào Tử đi lấy thuốc, buổi chiều sẽ đến thẳng hộp đêm.”
“Mình muốn cậu đến đó xin thôi việc” Vân Khanh nhấn mạnh
“Mình biết rồi, nốt đêm nay mình sẽ nghỉ việc. Nhưng cậu không biết đâu, Giang Thành Vũ nói rằng tối nay anh ta sẽ đến hộp đêm, lời nói có vẻ đồng ý cho mình tiếp cận vì mình đề cập đến việc làm giúp việc của anh ta, giúp anh ta dọn dẹp nhà cửa. Nếu có thể làm giúp việc của anh ta thì tốt biết mấy. Như vậy thì mình có thể thoải mái ra vào nhà của anh ta. Trong nhà anh ta có rất nhiều tài liệu, mình đã nhìn thấy rồi, nhất định có không ít tài liệu liên quan đến Lục tổng.”
“Đợi..đợi đã nào.” Vân Khanh chớp mắt. “Chủ ý của cậu cũng lớn quá rồi đó. Gia Ngọc à, đây không phải chuyện đùa đâu.”
“Không sao!” Gia Ngọc cười nhẹ, “coi như không làm được người giúp việc thì rối nay mình cũng có thể tiếp tục nói chuyện với anh ta, nếu cho anh ta uống thêm chút rượu , nhắc đến chuyện trước kia là mình có thể thu được thêm rất nhiều manh mối. Cậu cũng đến đi, đến xem mình làm thế nào. Cậu yên tâm nhé!”
Vân Khanh suy nghĩ trong bất lực, “Cậu chắc chắn là anh ta có ý như vậy sao?”
“Mình chắc chắn, mình bảo anh ta tối nay đặt bàn của mình.”
Vân Khanh không hề nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy chắc chắn tối nay cô phải tới đó.
Nhưng tối nay cô còn phải trông con của Gia Ngọc. Bỏ việc ở hộp đêm xong thì Gia Ngọc như một mũi kim nóng đâm vào Giang Thành Vũ, cô ấy sẽ ngày càng nguy hiểm. Theo như những gì Vân Khanh nghe ngóng được từ chỗ Lục Mặc Trầm thì Giang Thành Vũ không phải loại vừa. Cô luôn cảm thấy Gia Ngọc hơi dễ dàng quá.
Vân Khanh nhẹ nhàng thở dài một cái, bấm số gọi Lục Mặc Trầm, định kể cho anh nghe chuyện Giang Thành Vũ có anh trai.
Nhưng điện thoại báo Lục Mặc Trầm đang máy bận, Lúc này, Lục Mặc Trầm đang nghe điện thoại của A Quan.
A Quan nói trong điện thoại rằng đã chuẩn bị sẵn sàng bí mật đưa giám đốc kỹ thuật đến đồn công an, phía Quý Tư Thần cũng đã đánh tiếng với bên công an, quyết không để chuyện này lọt ra ngoài.
Nhưng Lục Mặc Trầm đoán bên phía Giang Thành Vũ chắc chắn cũng đã biết chuyện giám đốc kỹ thuật bị bắt.