Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 587: Vân Khanh, Nơi Như Hộp Đêm Mà Em Cũng Dám Tới.



Bên kia, Lục Mặc Trầm cúp điện thoại, quay trở lại căn phòng tối chờ đợi.

Xung quanh yên tĩnh, đó là khu nhà xưởng.

Không lâu sau, Qúy Tư Thần áp giải người đến.

Lĩnh một cú đá mạnh từ đôi giày cứng của quân đội, tên giám đốc công trình hét lên đau đớn và lăn xuống đất, trước mặt Lục Mặc Trầm.

A Quan giơ đèn pin lên, trong không gian rộng lớn tối tăm phát ra một nguồn sáng yếu ớt, chiếu lên gương mặt thô kệch vô tình kia.

Tên giám đốc công trình ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hắn nằm bò trên mặt đất, không lên tiếng.

Sự kiên nhẫn của Qúy Tư Thần đã cạn kiệt, lửa giận bùng lên, cầm sợi dây đang trói người dưới đất lên kéo một cái mạnh, “Anh đang giả câm sao, đến gương mặt của cậu chủ anh cũng không nhận ra hả! Cậu ta đưa 20 triệu NDT tiền bồi thường thiệt hại cho anh, anh tại sao lại ôm tiền chạy đi, khốn kiếp, còn không mau trả lời rõ ràng cho cậu chủ đi.”

Qúy Tư Thần gương mặt tái nhợt, giơ chân lên, Lục Mặc Trầm vung tay ngăn lại, nét mặt anh bình tĩnh và ôn hòa vô cùng hòa nhã, xem ra, không giống như người sử dụng vũ lực.

Anh cũng thật sự không dùng nắm đấm, gọi A Quan mang một cái ghế đến, Lục Mặc Trầm chậm rãi ngồi xuống, duỗi chân, dùng đôi giày da thủ công dẫm lên 5 ngón tay của tên giám đốc công trình, Lục Mặc Trầm mím môi, cười nói, “Tư Thần, anh ta biết hiện giờ cảnh sát cũng đang ráo riết tìm anh ta khắp nơi, chúng ta bắt anh ta là bất hợp pháp, anh ta, đây là đang chắc chắn chúng ta không thể làm anh ta bị thương.”

“A, Cục Công an còn phải nhìn sắc mặt Qúy thiếu gia tôi đây, tôi muốn đá anh, anh có gì muốn nói sao.” Qúy Tư Thần gầm gừ.

Tên giám đốc công trình ngậm miệng lại, lùi về sau.

Lục Mặc Trầm xiết chặt dây thừng lại làm hắn ta không thể lùi được, Lục Mặc Trầm nheo mắt, giọng nhẹ nhàng tự thuật, “Anh ôm 20 triệu, cố ý giết 4 người, trốn ở thành phố Y, thành phố Y cách thành phố S 3 tỉnh thành, không xa không gần, là ai sắp xếp nơi lánh nạn này cho anh, anh đã nhận của Giang Thành Vũ hay Devilie bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt của tên giám đốc công trình thay đổi, nhưng vẫn khá bình tĩnh, có thể thấy rằng đã có sự chuẩn bị từ trước, chỉ không ngừng lắc đầu nguầy quậy.

“Không nói sao?” Lục Mặc Trầm giơ chân lên trước mặt tên giám đốc công trình, ánh mắt từng chút từng chút một sầm xuống, lại không có bất kỳ một tia sáng nào, vô cùng đáng sợ.

Anh như đang cười, “A Quan, người ta không muốn trả lời, anh có thấy không?”

A Quan bước tới, lấy ra chiếc máy tính bảng, cười lạnh một cách mỉa mai, “Lục tổng, nếu anh ta cho rằng chỉ cần anh ta có người chống lưng là đủ, bị người đứng sau thôi miên, nghĩ rằng dù có bị chúng ta bắt được cũng không thể động vào một cọng tóc, vậy thì chúng ta sẽ không làm anh ta bị thương, giống như anh ta mong muốn, chúng ta ra tay với người khác, được không?”

“Được, mở ra cho anh ta xem.”

Máy tính bảng được bật lên, video đang phát, A Quan đặt nó trước mặt tên giám đốc công trình, gương mặt không cảm xúc chỉ vào người bên trong, “Một người già, một trẻ nhỏ, đều nhận ra đúng không? Giam đốc công trình, anh sẽ không vì có được một số tiền lớn mà ngay cả người thân cũng không nhận ra chứ?”

“Anh … Các người… Mẹ! Tiểu Kim!”

“Con trai!”

“Chú! Chú ơi cứu cháu với, chúng cháu bị bắt đi, không biết đang ở nơi nào nữa!”

Tên giám đốc công trình mặt biến sắc, ngẩng đầu chằm chằm nhìn Lục Mặc Trầm.

Lục Mặc Trầm nhàn nhạt phủi sạch tàn thuốc, miệng hút thuốc, đáy mắt toát ra sự trầm tĩnh thâm thúy, nhẹ nhàng cười, “Giam đốc Trương, ông chủ của anh không có tính người, già yếu phụ nữ trẻ nhỏ, là mời đến làm khách cũng được, hay mang đến đã giết cũng có thể, toàn bộ là do anh quyết định.”

“Lục, Lục tổng…” Tên giám đốc công trình trán đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đã không thể kiềm chế được nữa.

Lục Mặc Trầm nhếch môi, “Tôi đoán bên kia vốn đã hứa với anh, sẽ giúp người nhà anh chạy trốn, những điều đó cũng không ngăn nổi, tay chân của tôi đã nhanh hơn. Bây giờ anh định thế nào đây? Là trả lời rõ ràng để bảo vệ người thân, hay bán mạng vì tiền?”

Đã nói vô cùng rõ ràng rồi, tên giám đốc công trình tim đập loạn, run rẩy, nhăm mặt cân nhắc.

Lục Mộc Trầm liếc nhìn A Quan.

A Quan hiểu ý, nhìn chằm chằm bên kia nói, “Hãy cho giám đốc Trương xem một bìa học nhỏ.”

Người coi giữ video bên kia lập tức lôi đứa trẻ ra, đẩy xuống đất rồi cầm roi lên.

“Đừng! Đừng đánh đứa bé!” Tên giám đốc công trình ôm đầu.

Lục Mặc Trầm liếc mắt, chậm rãi dập điếu thuốc trong ta, thân người cao lớn rời khỏi ghế, hạ người xuống gần hắn ta, giọng nói lạnh như băng, “Nói đi, đối phương là ai, nói rõ tên! Tìm đến anh khi nào, lên kế hoạch từ khi nào, còn kế hoạch là gì? Tôi đã đưa cho anh cái gọi là lệnh giết người khi nào? Trả lời rõ ràng tất cả cho tôi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv