Đây là một cái hộp lớn, hầu như người đàn ông nào cũng đi cùng với một cô gái, màn hình lập lòe, tiếng hát hò ầm ĩ và tình cảnh hỗn loạn.
Thậm chí có người đàn ông còn đè cô gái xuống ghế sofa rồi sờ xoạng…
Mặc dù đây là một hộp đêm nhưng vẫn có rất ít hộp có lối chơi điên cuồng như vậy.
Điều này cùng người quản lý hộp đêm này có liên quan.
Tô Gia Ngọc liếc nhìn vào trong bóng tối, anh ta có phải là chủ của nhóm người này không?
Cô ấy không biết và cũng không nhìn ra, bởi vì anh ta không nói chuyện với ai và ngồi đó cũng không thể thấy rõ những gì diễn ra.
Tô Gia Ngọc quỳ trên thảm, bán rượu trong tư thế nhục nhã như vậy, cô ấy rót hết ly rượu này đến ly rượu khác đưa đi.
Có người đàn ông tâm tình tốt, liền cho cô ấy tiền boa.
Loading...
Lương của cô ấy dựa trên hoa hồng và tiền boa, cô ấy nở một nụ cười nói cảm ơn.
Có lúc hơi tệ, họ nhét tiền vào bên trong cổ áo cô, cô cũng tiếp nhận, cô làm vậy với sự điềm tĩnh, không hề ngạc nhiên.
Việc cô phải làm là rót rượu và tìm mọi cách để khách uống nhiều hơn.
Nhưng tối nay cô lại có chút lơ đãng không tập chung, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Giang Thành Vũ vì lo lắng cho chuyện của Khanh Khanh.
Cô cách anh ta quá xa, lại không biết cách làm sao để thu hút sự chú ý của đàn ông, nghĩ đến điều đó thật ngu ngốc, cuối cùng cô chỉ có thể nghĩ tới việc đi rót rượu cho anh ta.
Vì việc này mà Tô Gia Ngọc can đảm làm việc suốt nửa ngày.
Bởi vì cô cảm thấy Giang Thành Vũ sẽ không để ý tới cô với tư cách là một người bán rượu, thân hình và khuôn mặt của cô đều không có gì xuất sắc.
Vừa rồi anh ta chạm vào dây áo ngực của cô, và có lẽ anh ta đã không nhận ra cô.
Tô Gia Ngọc trong lòng cả kinh, nhưng vẫn thở hổn hển đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười thanh tú, cô đi tới góc tối của ghế sofa, rót rượu cho từng người một.
“Thiếu gia, tôi rót thêm cho cậu một chút.”
“Đây là vodka vô cùng quý của chúng tôi, cậu thử xem.”
“Cảm ơn…”
Cuối cùng cũng đến anh ta, người đàn ông với thân hình thon dài gầy guộc đang nằm uể oải trên ghế sofa, hai chân dài chắn đường người khác, trông không ra thể thống gì.
Vành mũ hạ xuống, điều hòa bật lên, anh ta mặc áo khoác da, mọi thứ đều chìm trong bóng tối, để không ai có thể rình mò.
Tô Gia Duệ lấy hết dũng khí, cầm trong tay cái bình thủy tinh tinh xảo, lấy ly rượu đặt qua một bên, cẩn thận rót.
Cô chìa chiếc ly ra, nhưng người đàn ông không có ý nhận.
Cô từ từ ngẩng đầu lên với một đôi mắt bình tĩnh như nai tơ, muốn xem anh ta đang nhìn cái gì.
Kết quả, cô nhìn thấy đôi mắt của anh ta đang uể oải nhìn cô, đôi mắt đen láy tĩnh mịch.
Tô Gia Ngọc sửng sốt, nhưng lúc này, nghĩ lại cũng không biết dũng khí từ đâu mà có thể làm cho anh ta chú ý tới chính mình, đêm nay cũng không phải phí công.
Vì vậy tay cô cũng run lên, chính là cố tình, ly rượu đổ xuống quần anh ta.
Đôi chân dài của người đàn ông nhúc nhích một chút, cũng không nhúc nhích quá mức, nước tràn xuống ống quần.
Cô gái bên cạnh ngược lại kinh ngạc hét lên.
Tiếng kêu này, làm cho những người đàn ông khác đều nhìn sang, cảnh tượng làm cho Tô Gia Ngọc hơi mất kiểm soát, trái tim của chút run sợ, “Xin lỗi, tôi, tôi không cố ý…”
Cô quỳ xuống đó, vô cùng sợ hãi, nhất là khi màn hình lớn đã bị tắt, toàn vũ trường im lặng.
"Mẹ kiếp, cô dám hất vào Giang tổng?”
“Cô chết chắc rồi, đây là Giang ca của chúng tôi.”
“Cô nói xem phải làm sao đây, cô gái bán rượu?”
“Anh Giang, mau lau đi…” Lập tức có người đưa khăn giấy qua.
Mà anh ta, hai bàn tay, không hề nhúc nhích, hình như cũng không nhìn cô.
Tô Gia Ngọc cắn môi, cầm khăn giấy lau, “Thật ngại qúa, Giang tổng, tôi thật sự không cố ý!”
Anh ta di chuyển chân để né tránh, anh ta không tức giận, nhưng những người đàn ông ở vũ trường đều đang hít thở sâu, biết rằng anh ta không thoải mái.
Người đàn ông cầm khăn giấy đột nhiên kéo Tô Gia Ngọc lại gần, cười nói: "Dễ xử thôi, anh Giang không thoải mái, cô hãy làm cho anh Giang thoải mái hơn! Cô, liếm sạch sẽ!"
"..." Tô Gia Ngọc mắt rũ xuống, nhất thời sắc mặt tái nhợt không nói nên lời.