Lông mày của anh càng ngày càng nhíu chặt lại, muốn né tránh đi, cũng lại rất lo lắng, nhìn cô đến càng ngày càng ngần,nếu như cô đến đây để phát tiết ra, anh cũng sẽ chấp nhận,chỉ là ở đây có chút không tiện…..
Vân Khanh cũng đã đến gần bàn, quay đầu lại nhìn Thiên dạ, cô đứng đó cảnh tượng thật kinh ngạc.
Cô không hề hỏi bất cứ một cái gì cả, đứng lại gần bên cạnh Lục Mặc Trầm,đặt ly nước ấm xuống, trong lúc Lục Mặc Trầm vẫn còn đang rất ngạc nhiên, Vân Khanh cúi đầu xuống hôn lên miệng anh, cười nói, “ Thật trùng hợp lại gặp nhau ở đây.”
Ngay trước mặt Thiên Dạ, hành động đó không hề giả tạo hay đột ngột, đó như là một sự việc rất tự nhiên của các cặp đôi yêu nhau khi gặp mặt.
Gương mặt cô vui vẻ, dịu dàng, quan tâm, ngữ khí rất bình tĩnh, “ Nếu như em sớm biết anh đến đây ăn trưa thì đã đem một chút canh ở nhà đến đây rồi,anh gần đây không có thời gian nghỉ ngơi, nhớ uống hết ly nước ấm này đi nha, kim ngân hoa cam thảo bạc hà, hạ hỏa lại tỉnh thần. Chất lượng cũng được, anh đừng có ăn đồ cay nhiều, bánh trứng cũng đừng có mà ăn, những loại đồ đó dễ bốc hỏa”
Có cái thứ gì đó dường như đang chảy trong mắt của Lục Mặc Trầm.
Anh ngước đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, cô đang cười với anh, nụ cười không hề có chút gì giả tạo.
Anh hơi giật mình, gương mặt cứng đờ dần dần dãn ra, gật đầu ánh mắt sâu thẳm, “ Ừ, đều nghe em cả.”
“ Vậy thì em đi dùng cơm với khách đã nha, anh cũng….. ăn cơm với đối tác đi, vị đây là,” Vân Khanh lúc này mới quay đầu lại, từ từ không hề lo lắng hỗn loạn, cười nhẹ một cái, “ Là vị khách nữ gần đây sao?”
Trên trán Lục Mặc Trần lúc này vã ra một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu, “ Là khách hàng.”
Thiên Dạ nghe thấy câu nói đó của Lục Mặc Trầm, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt thích thú trước kia bây giờ đông cứng lại như băng.
Bọn họ một kẻ hát một kẻ vỗ tay?
Ý của người phụ nữ này là gì đây? Rõ ràng biết rõ cô ta là ai, đã từ đến phòng tư vấn nói chuyện qua, bây giờ còn giả vờ như không quen biết?
Lại còn không coi cô ta ra gì? Tự nhiên lại biến cô thành cái gì mà khách hàng nữa?
Nhìn thấy cô ta và Lục Mặc Trầm ngồi cùng một bàn ăn cơm, một chút tức giận cũng không có? Thiên Dạ không tin!
Nhưng Vân Khanh đúng thật sự là không có gì tức giận, cô hào phóng từ đầu đến chân, lại nắm chặt lấy tay của Lục Mặc Trầm, vui vẻ nói, “ Nếu như đã gặp anh rồi,vậy hóa đơn bên bàn của em anh thanh toán luôn nha, giám đốc Lục.”
“ Được mà, đi dùng bữa đi.” Lục mặc Trầm nắm chặt lấy tay của cô, sau đó mới buông tay ra.
Vân Khanh cũng không nhìn Thiên Dạ lấy một cái, bình tĩnh rời đi, cũng không nghĩ thêm gì nhiều.
Lục Mặc Trầm cứ thế nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của cô, có thể cảm nhận thấy, bóng lưng của cô toát lên một sư lạnh lùng vô cùng.
Cô chỉ là, trước mặt mọi người giữ thể diện cho anh, cẩn thận và chu đáo suy nghĩ không để cho Thiên Dạ lợi dụng, nhưng trong lòng cô nghĩ gì, chỉ có cô mới biết mà thôi.
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một cái.
Anh ăn uống chả khác gì đang nhai sáp, đằng này cô lại ngồi bàn đối diện ăn uống nói cười tự nhiên như không.
Dùng bữa gần xong, có một vị giám đốc lớn tuổi vào chảo hỏi anh, Thiên Dạ lúc này đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Lục Mặc Trầm và giám đốc ngồi nói chuyện một lúc, tạm thời không chú ý lắm đến chỗ của Vân Khanh, không biết từ lúc nào quay đầu lại nhìn đã không thấy Vân Khanh nữa.
Lục Mặc Trầm vô thức chau mày nhìn, Thiên Dạ cũng không thấy quay lại nữa.