Anh nhìn Thiên Dạ, giống như một quả bom cực mạnh, người phụ nữ anh đã từng yêu, giờ anh cảm thấy căm thù đến tận xương tận tủy.
Thiên Dạ nhìn ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt của anh, giễu cợt nói, “ Anh không phải muốn giết em ư? Bản chất của anh vốn không hề thay đổi, ai ngáng đường anh, anh liền trừ bỏ! Cho nên, A Trầm, anh và em mới là một đôi, muốn giẫm chết con kiến, liền giẫm chết!”
"Tuy nhiên, anh muốn giết em cũng khó. Sao anh không chọn một con đường dễ dàng hơn, ở bên cạnh em, bỏ rơi người yêu của mình, em sẽ buông tha cô ấy để cô ấy sống yên ổn, không phải tất cả đều hạnh phúc sao?"
Lục Mặc Trầm nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Thiên Dạ tiếp tục cười, “Không phải tất cả những điều tốt đẹp đều dành cho anh rồi sao. Cô ấy vẫn bình thường nếu như không khôi phục trí nhớ, một khi cô ấy hồi phục, em và anh đều biết, cô ấy không tự sát thì cũng sẽ phát điên, bởi vì tất cả những gì nghĩ ra đều không thể so với chi tiết được. Anh có nghĩ cô ấy sẽ thống khổ thế nào không? Anh bảo vệ cô ấy như vậy, không thể chịu đựng nổi đâu!”
Thang máy ngột ngạt, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí càng thêm ngưng tụ.
Đột nhiên, Lục Mặc Trầm buông cô ra, dùng ngón tay nâng cằm, buộc cô phải ngẩng đầu lên, giọng nói của anh có chút tà ác, “Vẫn muốn ở cùng tôi sao?"
“Đương nhiên, anh xứng với em.” Thiên Dạ cười lạnh, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của anh gần trong gang tấc, “Anh là một vị vua.”
"Muốn ở bên cạnh tôi, vậy nói cho tôi biết vì sao khi đó cô lại phản bội tôi!" Lục Mộ siết chặt, "Đột nhiên phản bội tôi trong lúc làm nhiệm vụ, là ai đứng sau lưng cô? Cô nghe theo lệnh của ai?"
Thiên Dạ dừng lại, dần dần nhận ra anh thực ra đang dùng “mỹ nam kế” để cô nói ra.
Nói ra thế lực đứng sau cô.
Anh không phải vì tin cô mà quay lại, tất cả chỉ là vì chính anh thôi.
Thiên Dạ liếm môi cười, “Tại sao anh đối với bản thân lại tự ti như vậy? Anh đối với em vẫn còn đủ sức hấp dẫn. Còn về tại sao lúc đó lại phản bội anh, ai là người đứng sau em, sau khi anh tiếp nhận em, người của em đều thuộc về anh, tất cả những thứ đó không minh bạch sao?”
Lục Mặc Trầm buông tay ra, dáng vẻ vô cùng kinh thường, “Ở bên cạnh người đã phản bội, tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Anh không đồng ý sao?” Thiên Dạ nhàn nhạt cười, “Vật thì em đành phải phá hoại, tâm trạng thật sự không tốt mà.”
“Vậy thì sự việc xảy ra ở công trường là do cô làm hay Giang Thành Vũ ra tay?” Lục Mộc Trầm lạnh lùng hỏi.
Thiên Dạ chắp hai tay lên ngực, mắt chớp chớp, “Lục tổng muốn dùng hình phạt bức cung sao? Công trường xây dựng gì, em không biết. Sự việc xảy ra đến bước này, chắc Lục tổng cũng có chút lường trước được đúng khôg? Anh chắn không nghĩ tới, dự án ở nước ngoài không phải là một cái vỏ rỗng, nó là thật. Bỏ qua chuyện này, em đã tưởng anh sẽ cực lực phản đối, vì tính cách của anh rất đa nghi và kiêu ngạo, nhưng anh lại không hề gây rối với chúng em, anh vì tránh cho tương lai bị ảnh hưởng, làm cho Lục thị và Thịnh Thế sạch sẽ, trong qua trình này, nếu dự án của Thịnh Thế bị hư hại, toàn bộ công ty cũng bị thiệt hại. Chính vì vậy mới xảy ra việc công nhân gây rối và dẫn đến chết người. Hiện tại anh có biện pháp nào đối phó không? Em sẽ tiết lộ cho anh một điều bất ngờ, không những anh phải đối mặt với sự hỗn loạn của Lục thị, mà dường như em cũng sắp lưu lại ở Thịnh Thế của anh.”
“Anh càng không muốn dây dưa với em, em càng không muốn tách rời anh, A Trầm.”
Thiên Dạ nói câu cuối cùng, lười biếng liếm đôi môi, giơ tay mở hộp thoát hiểm thang máy, thang máy tiếp tục đi xuống.
Lục Mặc Trầm đứng đó, lặng người.
Thiên Dạ thấp giọng cười, "Anh càng muốn loại bỏ em, anh càng không thể gạt em ra được. Anh vì em mà tức giận phận nộ, em lại càng cảm thấy vui. Anh vẫn có thể cân nhắc đề nghị của em. đợi bất cứ lúc nào, em đợi anh hồi tâm chuyển ý."
Ting, thang máy xuống đến tầng một, Thiên Dạ nhẹ nhàng bước ra.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng đứng đó, đôi mắt sâu và sắc bén.