Lúc đầu cô không đủ cao, không chạm tới.
Rồi ngay lúc đó, cô mở miệng nhỏ nhắn, hơi ngậm lấy khóe miệng anh.
Cơ thể người đàn ông theo bản năng khựng lại, cứng ngắc, hô hấp cũng trở nên nóng lên, chỉ là đáy mắt rất sâu xa, quan sát kỹ cô.
Duy trì ba giây, Vân Khanh nhẹ nhàng buông anh ra, quay đầu lại cười nhạt, không nói gì.
Lúc này Lục Mặc Trầm mới nhìn thấy Tống Cẩn Mỹ với vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người và xanh xao cách đó hai mét.
“Hai...anh hai.” Tống Cẩn Mỹ nhìn hai người đang ôm nhau một cách không thể tin, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông, “Anh nghĩ thế nào, loại người này anh còn muốn?! Cô ta đã ở dưới người Trình Đại Thiếu ghê tởm anh! Anh đã quên rồi sao!”
Lục Mặc Trầm nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Cẩn Mỹ lần lừa không đợi được đẩy anh ra khỏi Vân Khanh, đáy mắt vô cùng tức giận lại u ám, các chị em phía sau lén bàn tán khiến cô ta dường như đặt mình vào trong một câu chuyện cười.
Nhưng ở trước mặt Lục Mặc Trầm cô ta lại không dám làm càn, cân nhắc thiệt hơn, lạnh lùng trừng mắt với Vân Khanh, vô cùng tức giận rời đi!
Cửa toilet khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hai tay Vân Khanh vẫn ôm người đàn ông, khuôn mặt cô đỏ bừng, buông lỏng ra một chút, nhưng tay vẫn nắm quần áo anh, xấu hổ ngẩng đầu, “Mạo muội anh Lục, thực sự tức giận không chịu nổi. Làm như vậy, thứ nhất là chứng minh cô Tống hiểu lầm quan hệ của tôi và anh, thiết kế thành phố B hại tôi, anh Lục cơ trí, vừa rồi hẳn là nghe ra rồi. Thứ hai, tôi cảm thấy không ôm anh, không thể nào nói chuyện với anh....bây giờ tôi buông ra, anh đừng hất tôi ra, được không?”
Giống như phụ nữ lại giống như cô gái, lời yêu cầu dịu dàng, đâm trúng trái tim cứng rắn của người đàn ông.
Mặt Lục Mặc Trầm không biểu cảm, trong con ngươi đen lóe lên một tia sâu xa, nặng nề đóng băng cô.
Trên môi vẫn còn nhiệt độ và mùi thơm của cô, anh liếm môi mỏng.
Vân Khanh cũng không để ý tới hành động này của anh, chỉ là cảm thấy người này khó làm, cô đã dịu dàng ‘bán manh’ như thế....
Thừa lúc anh tập trung suy nghĩ, cô vội vàng nói ra những lời giấu trong lòng, “Anh Lục, tôi mới biết, cuối cùng anh vẫn giúp tôi một phen, để em trai tôi thuận lợi ra ngoài....tôi cũng không biết cảm ơn anh thế nào, tôi cho rằng sau khi ầm ĩ một trận lớn, anh sẽ nhìn tôi như một sinh vật chán ghét, anh kiêu ngạo tự cao, tuyệt đối không thể phản ứng với tôi nữa.”
Phía sau người đến người đi, không ngừng chen lấn Vân Khanh vào trong lòng anh.
Hôm nay cô mặc bộ đồ đáy bằng, đầu ở trên ngực người đàn ông, cực kỳ giống chim nhỏ nép vào người.
Huống chi người kia lại tức giận, theo bản năng của người đàn ông vẫn là khiến bàn tay to lớn của anh thỉnh thoảng bảo vệ lưng cô, chỉ là đáy mắt lãnh đạm, ý đó là hỏi lại, chẳng lẽ anh phản ứng với cô?
Loading...
Vân Khanh mím môi ngượng ngùng, dịu dàng nhìn anh, “Được, là tôi chủ động lấy lòng anh Lục. Cục diện bế tắc giữa hai người luôn có một người mềm lòng trước, tôi ‘dỗ’ anh Lục như vậy, không có nghĩa là tôi hết giận rồi, chỉ là nên cảm ơn phải cảm ơn, nên nói rõ ràng phải nói rõ ràng.”
“Hy vọng anh Lục có thể hiểu được, tôi đang dưới tình huống lo lắng, không thể nào giống như anh giữ được bình tĩnh như vậy, dù sao cũng là em trai ruột, lúc Trình Đại Thiếu xuất hiện, tôi hiển nhiên muốn nhanh chóng đi moi chút tin tức. Có lẽ Anh Lục có cách làm của riêng anh, chỉ là lúc đó tôi không thích ứng. Nhưng tôi và Trình Đại Thiếu, tuyệt đối không vượt quá giới hạn nửa điểm, tôi xin thề.”
Anh đảo mắt, cuối cùng nhìn thẳng vào cô.
“Tôi không phải người phụ nữ như thế.” Nói đến đây, đáy mắt Vân Khanh còn dâng lên tầng ẩm ướt, “Nhưng khi anh bôi nhọ tôi thành loại phụ nữ kia, tôi rất tức giận....bởi vì một vài nguyên nhân, tôi rất nhạy cảm với danh dự....nhất là khi anh nói ‘bán rẻ cho người đàn ông khác’, tôi cảm thấy anh cũng chỉ là xem tôi thành con mồi, không tiếc gì, tôi càng hận anh hơn. Dù sao thì anh Lục vẫn luôn chưa từng che giấu ý đồ của anh, người đàn ông có mục đích mạnh mẽ như vậy, nói thật, tôi rất khó có thiện cảm.”
“Cho nên.” Cô nhìn vào đôi mắt u ám của anh, “Sau đó tôi mới lại nói chán ghét anh, không hứng thú với anh. Có lẽ đây là nguyên nhân đến giờ anh vẫn còn giận tôi, người đàn ông vô cùng cao quý như anh vậy, chắc chưa từng bị phụ nữ mắng như vậy, tự tôn bị khiêu khích nghiêm trọng, đây, tôi cũng xin lỗi. Không thể phủ nhận sức hấp dẫn mê người của anh Lục, khiến người khác mê muội..
“Vậy cô choáng váng rồi sao?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, chậm rãi tra hỏi.
Vân Khanh ngẩn người, đối mặt với đôi mắt sâu xa của anh, cô né tránh, lỗ tai ửng đỏ, “Anh Lục, anh biết khơi thông không? Tôi mới nói tôi không có thiện cảm với anh.”
“.....”
Vân Khanh đảo mắt, lập tức kéo anh đi, người này sao lại xấu tính như vậy, “Anh Lục....tôi nói thật anh thì mặt lanh, anh cũng quá trần trụi rồi....”
“Tôi nói nhiều như vậy, đã giải trừ hiểu lầm của chúng ta chưa?” Vân Khanh mong đợi nhìn anh.
Lúc này hai người đã đi tới khu vực nhà hàng, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp mùa đông chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh khiến nó huyền ảo.
Chỉ là quay lại, lại là một khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, “Giải trừ làm gì?”
Vân Khanh chớp mắt, ý này của anh là vẫn không muốn giải trừ?
Ấu trĩ không? Chơi nhà chòi cãi nhau chết không chịu hòa giải sao?
Người đàn ông khó dỗ nhất trong lịch sử.
Cô vẫn kiên nhẫn, quét nhìn xung quanh, cười nói, “Không giải trừ thì thôi, vậy tôi muốn mời anh Lục ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn, điều này vẫn có thể chứ?”
Anh mím chặt đôi môi mỏng.
Vân Khanh ngẩng đầu, chớp mắt với anh, “Đứng ở đây cản đường biết bao, có thể không? Hử? Có thể chứ....”
Có lẽ là cô không tự biết, kể cả bàn tay nhỏ kia cũng nhẹ nhàng lung lay măng sét lạnh cứng của anh, chút dịu dàng trong đôi mắt lạnh lùng, đều đủ động lòng người, làm nũng hóa ra là như thế, dịu dàng một cách vô lý.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm u ám, liếc nhìn đôi môi hồng nói chuyện dịu dàng của cô, thân hình cứng rắn của người đàn ông cũng bị cô đẩy mạnh.
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.
Vân Khanh cũng ‘niềm nở’, gọi món cho anh trước, “Tôi thấy vừa rồi anh Lục chỉ lo uống rượu, trong dạ dày khó chịu, ăn vài món nhẹ chút đi?”
Người đàn ông phớt lờ cô, chỉ là sau khi gọi xong đồ ăn, anh gọi rượu.
Vân Khanh có chút không nhịn được, “Anh Lục, anh còn uống?”
“Ngại đắt?” Anh nâng mắt.
“Không phải không phải....” Vân Khanh biết bây giờ anh là ông lớn! “Cậu Quý cho tôi thuốc giải rượu, chẳng qua anh đợi lát nữa rồi hãy uống.”
Rượu bưng lên Vân Khanh chưa từng thấy qua, màu xanh rực rỡ, thân chai rất tinh xảo, cô chỉ có thể đau lòng tiền trong túi.
Chờ đồ ăn bưng lên đủ, Vân Khanh nâng chén trà trong tay lên, mỉm cười, “Buổi chiều tôi uống có chút nhiều, không bồi anh Lục. Nói chung là cạn ly xóa bỏ ân oán! Ly này tôi kính....”
Không để ý cô, người đàn ông tự mình cầm lấy ly rượu, tao nhã yên lặng, uống rượu dùng bữa.
“.....”
Vân Khanh nhìn khuôn mặt xấu xa của anh, lông mày lạnh lùng, cũng là nỗ lực giành được nụ cười của người, “Thấy anh Lục ăn cơm ‘mặt ủ mày ê’, tôi kể vài câu chuyện đặc biệt buồn cười đi!”
“Anh biết có một con điện thoại không? Sau đó bản thân nó cúp rồi, cúp rồi...phụt.”
“Chuyện kể rằng có người sắp chết đói rồi, sau đó anh ta gặp được thần đèn.
Thần đèn nói: ‘Ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi, nói nhanh một chút, ta không có thời gian.’
Người: Tôi muốn vợ!
Thần đèn lập tức biến ra một cô gái xinh đẹp, khinh thường nói ‘Chết đến nơi rồi mà còn ham muốn sắc đẹp!’
Người: ....bánh
Nghe hiểu không, bánh bà xã, hahaha....chuyện này mỗi lần tôi kể đều sẽ cười chết!”
“.....Sao anh đều không cười? Những chuyện này đều là chuyện cười hay tôi cất giấu kỹ, đè dưới đáy hòm đều nói cho anh nghe, anh Lục, anh hưởng ứng đi chứ!”
Mặt mày cô cong cong, nghiêng đầu, mong đợi nhìn anh.
Ngón tay Lục Mặc Trầm kẹp một điếu thuốc thơm, trong khói thuốc dung mạo anh đẹp như tranh vẽ, nhìn người phụ nữ đối diện vừa uống rượu say, vừa quyến rũ, cố gắng trêu chọc anh vui.
Sự cao quý lạnh lùng trên khuôn mặt người đàn ông, đáy mắt xẹt qua một tia phong tình, “Uống say ngốc nghếch như vậy? Đông chết một con đường.”
“....” Ghét bỏ chuyện cô kể không hay? Rõ ràng đều rất buồn cười mà! Là anh cười có chút quá kỳ lạ được chưa!
Anh lại quét mắt nhìn cô lần nữa, phát ra tiếng rất thấp, “Không thể để cô tín nhiệm tôi, là lỗi sai của tôi với tư cách một người đàn ông.”
Vân Khanh bối rối một chút, phản ứng lại, anh đang nói về thành phố B kia...anh là đang giải thích sao?
Quá không dễ dàng rồi, anh lại cũng biết ý thức được sự không đúng của mình! Mặc dù ‘xin lỗi’ xem thường như vậy man như vậy, đây là đúng rồi, bản thân anh cũng biết nghĩ đến cô trước đây, người đàn ông xấu xa bảo cô tín nhiệm thế nào?
Sự oan ức trong lòng Vân Khanh đã nguôi ngoai, bữa cơm này cũng thoải mái ăn, lúc kết thúc ánh mắt anh hơi say, ngoắc tay.
Nhân viên phục vụ đi tới, “Anh Lục tính tiền sao?”
“Để tôi.” Vân Khanh giành trả, cầm lấy ví tiền, người đàn ông ký vài cái trên tờ đơn, lạnh lùng liếc cô, “Năm vạn, cô nhất định muốn mời, có thể đưa tiền mặt cho tôi.”
“.....” Vân Khanh tức thì lặng lẽ cất thẻ lại, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, “Haha, lần tới mời anh Lục ăn cơm gia đình!”
Khóe môi anh cong lên một nụ cười nhẹ không thể nhìn thấy, “Đi bảo Quý Tư Thần sắp xếp xe.”
Vân Khanh nghe theo gật đầu, lập tức gọi điện thoại, lại tiễn anh xuống thang máy.
Bên ngoài câu lạc bộ, một chiếc Hummer nhanh chóng lái tới.
Cô mở cửa ghế sau xe, đỡ Lục Mặc Trầm ngồi xuống, không quên dặn dò, “Anh Lục, anh uống say rồi, sau khi về nhà nhớ nấu chút canh cà chua.”
“Ai không biết ngoài miệng giả mù sa mưa?” Phía sau, Quý Tư Thần bất mãn nói, “Anh ấy say thành thế này là vì ai? Chẳng lẽ cô không nên lên xe chăm sóc, hộ tống về nhà?”
Vân Khanh: “.....”
Cô còn chưa kịp nói gì, liền bị Quý Tư Thần đẩy một cái, sau đó cửa xe đóng sầm lại, tài xế nhanh chóng lái đi!
“......”
Đèn đường buổi tối từng bóng từng bóng thoáng qua, trong xe yên tĩnh, chỉ có hơi thở to trầm của người đàn ông.
Ghế sau rộng rãi như vậy, đôi chân dài của anh vẫn không có chỗ để, lồng ngực phập phồng nặng nề, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vân Khanh thỉnh thoảng liếc nhìn anh, anh không đưa ra yêu cầu, cô cũng không biết chăm sóc anh thế nào, chỉ là giúp anh nâng đôi chân dài, lúc xe quẹo đỡ lấy anh.
Chín giờ, cuối cùng tới Dự Viên.
Xe chạy vào cổng, còn phải qua hai ngã rẽ, trời có chút mưa nhỏ, trên đường cũng không có người.
Tài xế dừng xe dưới gốc cây, Vân Khanh nhìn ra bên ngoài, “Sư phụ, là nhà có đèn màu sáng kia, có vẻ như còn phải lái về phía trước mười mét....”
Nhưng tài xế để ngoài tai, xuống xe.
Vân Khanh sửng sốt, lúc không hiểu chuyện gì xảy ra, xe phát ra một tiếng ‘bíp’!
Cô nhìn thấy tài xế nhấn điều khiển từ xa, lập tức phản ứng lại mở cửa xe, không mở được, điều khiển chính bị khóa từ bên ngoài!
“Làm cái gì?” Cô đập vài cái, bị nhốt lại sẽ hoảng loạn theo bản năng, lập tức nghiêng đầu, nhỏ giọng hét, “Anh Lục, anh tỉnh lại đi, tài xế này có vấn đề.”
Người đàn ông mở đôi mắt đen láy ra, có vài phần sâu xa, nhíu mày nói với giọng khó chịu, “Sao thế?”