“Lục Mặc Trầm!” Vân Khanh giơ tay lên, đánh anh một cái, nói mà không suy nghĩ khắp nơi!
Anh hoạt động đôi chân thon dài ‘khập khiễng’, đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống.
Vân Khanh cầm hai phích giữ nhiệt qua, mỗi phích rót đầy một bát, nghiêm nghị nói, “Anh đừng bày ra vẻ mặt đáng ghét đó, hai bát này đều uống, em cứng rắn quy định, em tới đây chính là để giám sát anh....aiya, đừng xem máy tính, nghỉ ngơi 10 phút cũng không được sao? Vấn đề của công ty bây giờ rất nghiêm trọng sao?”
Lục Mặc Trầm dời ánh mắt đang chăm chú ra khỏi màn hình máy tính, ngón tay thon dài cầm lấy muỗng, lông mi che đi sự lạnh lùng trong mắt, có thể nói gì với người phụ nữ của mình.
Anh tránh nặng tìm nhẹ, giọng nói vẫn như thường ngày, “Không có chuyện lớn, chuyện nhỏ, chỉ có điều bây giờ bắt đầu bận rộn, làm chút chuẩn bị, anh muốn rút một vài dự án của Thịnh Thế ra khỏi Lục thị, để phòng ngừa ngộ nhỡ, những thứ này em không cần hiểu, ngoan, ngồi lên đùi anh.”
“Một chân bệnh, cũng không dưỡng thật tốt, em không ngồi.” Cô khẽ hừ một tiếng.
Lục Mặc Trầm âm u nhìn cô.
“Được, chân đẹp, là chân đẹp....” Vân Khanh kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc ngắn, cứng lạnh của anh.
Những sợi tóc kia hơi đâm vào lòng bàn tay, cô vuốt nhè nhẹ tới lui, khiến anh ngứa ngáy mà thoải mái, làm một người phụ nữ không am hiểu thương nghiệp sau lưng một người đàn ông mạnh mẽ, cô cũng chỉ có thể khiến cơ thể anh thoải mái, trong lời nói có chút an ủi, “Làm gì cũng đừng lo lắng, từng bước từng bước đi tới, những bày mưu nghĩ kế này anh đều hiểu hơn em, dù sao em cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, lúc này chung một chiến tuyến sẽ ủng hộ anh đến cùng! Những điều này em đều hiểu.”
Lục Mặc Trầm ngước mắt dò xét cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lại dịu dàng kia, con ngươi đen láy lộ ra sự thông minh.
Anh nheo một bên mắt lại, hẹp dài sâu xa, “Có ai từng nói rằng em rất có sức hấp dẫn, ngay cả tính cách bớt chuyện cũng duy nhất đủ hấp dẫn.”
Cằm được ngón tay của anh vuốt ve nhẹ.
Ánh mắt anh giống như hai xoáy nước nóng bỏng, sức hấp dẫn nam tính sâu sắc.
Một người đàn ông khen ngợi một người phụ nữ như vậy, Vân Khanh phải thừa nhận bản thân lâng lâng.
Cô rất là xấu hổ, ngượng ngùng, đặc biệt không thích ứng với sự tình tứ hiếm có của anh, cúi đầu mắng, “Anh bớt lời ngon tiếng ngọt đi, nói cho cưng biết trò này không hiệu quả với chị đâu.”
Anh khóa cô lại, “Chị cái gì mà chị, nữ lưu manh, bớt giở trò trước mặt lão tử.”
“.....”
Cô nói trả gì đây?
Vân Khanh rụt tay thỏ lại, lười bóp sặc anh, cô vén quần tây của anh lên, cúi đầu bận rộn thay thuốc cho anh, nói lẩm bẩm, “Nhưng có một chút, anh đừng cảm thấy em bớt chuyện liền đi dây dư bạn gái trước của anh, vậy em không thể bớt chuyện, đến lúc đó em thật sự sẽ không nhịn được giống như Mười Bốn nói, giải phẩu anh!”
Khí thế lạnh lùng, Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô, từ từ câu ra một đường cong, “Người phụ nữ đanh đá.”
“Vậy đó! Bản lĩnh cứng rắn trong người, sau này anh muốn trật đường ray nên suy nghĩ cẩn thận.” Cô nheo mắt lại, cười khẩy kiêu ngạo mà xinh đẹp.
“Buổi chiều có sắp xếp gì?” Lục Mặc Trầm uống xong canh, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Trở về phòng khám bệnh sao? Chạy tới giữa trưa nóng, ngủ ở đây một lát rồi hãy đi đi?”
Vân Khanh lắc đầu, thấy anh bận rộn nhiều việc, mặc dù anh không biểu hiện nhưng tình trạng căng thẳng cả công ty, lúc cô lên lầu cũng cảm thấy.
“Em không cần anh nhọc lòng, bản thân em rất phóng túng, không phải Thủy Thủy du lịch ở Ai Cập trở về rồi sao, ba người chúng em nhất định phải tụ tập một chút.”
Lục Mặc Trầm gật đầu, quản gia rất nghiêm, “Ba người các em phóng túng với nhau thì được rồi, em dám ra ngoài phóng túng cho anh xem, em chờ đi.”
“Anh thật là một quỷ hẹp hòi, hũ dấm chua!”
“Em không thích?” Anh cũng không nhướng chân mày.
Vân Khanh mím miệng, mờ áo vặn ống tay áo của anh, lúc sắp đi còn có chút lưu luyến không rời, cô nhẹ nhàng nói, “Vậy thì sao, em phải đi rồi.”
“Thế nào, muốn hôn tạm biệt?” Con ngươi nhìn chằm chằm máy tính của anh, đảo qua, khuôn mặt điển trai như đúc.
Vân Khanh lau bắp thịt của anh một chút, thật là....
Cô xách đồ, nhanh chóng ra ngoài.