Anh trịnh trọng giải thích: "Nói cô bé không cần bôi thuốc cho tôi nhưng cô bé cứ cố chấp muốn làm, thực tập sinh mới tới..."
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói chậm rãi, "Thầy Tần, em ghét thầy."
Tần Luật: "..."
Cả khuôn mặt giật giật lên, trên trán có một cục u lớn.
Vân Khanh và A Quan quay đầu lại, nín cười.
Lục Mặc Trầm ! Bắt nạt đàn anh của cô không biết tán tỉnh không biết yêu đương không biết nói mấy lời tục tằng làm gì hả! !
“Có chuyện gì?” Tần Luật đen mặt, tâm trạng rất xấu..
Loading...
Lục Mặc Trầm hất cằm về phía A Quan.
A Quan đi tới, "Cô Vân, Lục tổng và bác sĩ Tần cần nói chuyện, tôi sẽ dẫn cô qua bên kia núi xem thử, đằng kia có người hái dâu rừng đó!"
Vân Khanh cũng biết hai anh em họ muốn nói gì nên hợp tác gật đầu, sau đó đi theo A Quan đi qua cái nơi không có một cọng dâu kia…
Tần Luật vén cửa lều quay vào trong lều.
Lục Mặc Trầm chống gậy chậm rãi đi vào, gậy quét qua mặt đất nơi mà Tần Luật vừa nãy bị ngã xuống, còn vương vãi một ít thuốc và băng gạc, anh liếc nhìn dưới áo sơ mi của Tần Luật, hơi nhiễm đỏ.
Lục Mặc Trầm trịnh trọng nói: "A Luật, tuổi của cậu cũng đến lúc suy nghĩ một chút về đời sống X rồi."
“Cậu không nhìn thấy mấy cái băng gạc với cồn iot đây sao?” Tần Luật mặt lạnh nói, “Tôi bị thương là nhờ phúc của ai!”
Lục Mặc Trầm híp mắt, thản nhiên nói: "Lỗ tai của cậu bây giờ vẫn còn đỏ, vừa rồi có cứng không?"
“Tôi hỏi rốt cuộc cậu tới đây làm cái quái gì vậy?” Tần Luật quát anh, quay người muốn hút thuốc, bực bội.
Lục Mặc Trầm chủ động đưa qua một điếu, không tiếp tục cái đề tài này nữa, hai người hút được nửa điếu, Tần Luật nhìn anh một cái, "Vân Khanh nghe được tin rồi đó, cậu đợi bị xử lí đi."
Lục Mặc Trầm cúi đầu hút một hơi, môi mỏng tà mị cong lên.
Tần Luật nhìn thấy nụ cười này, ánh mắt u ám, thật ra cái gì anh cũng hiểu.
Tối hôm qua, anh ở trong vùng bị nạn này cũng không nhận được điện thoại của A Quan, trải qua cả đêm bình tĩnh lại thì anh đã mơ hồ đoán được.
Anh hắng giọng thở dài, "Rốt cuộc anh vẫn không ... nói cho cô ấy biết."
"Không." Lục Mặc Trầm nở nụ cười, trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta, "A Luật, nếu là cậu cậu nói cho cô ấy biết không?"
Tần Luật im lặng, anh đang bị hỏi lại.
Đối với những việc tàn nhẫn như vậy, hung thủ là chính mình, do mình nói cho cô ấy. Trước tiên đừng nói đến chuyện đau tận xương cốt đến mức nào. Chỉ là Vân Khanh có thể chịu đựng được hay không, sau khi nói thì Vân Khanh sẽ ra làm sao, vậy thì mọi chuyện sẽ nguy hiểm và khó lường trước được.
Nhưng nếu không nói thì tuyệt đối là một điều sai lầm.
Hơn nữa sẽ còn có rất nhiều tai họa ngâdm.
"Mặc Trầm, cậu có ba chỗ tuyệt sát. Thứ nhất, ta biết nội tình. Thứ hai, Thiên Dạ cũng có tham gia trong chuyện này. Thứ ba, cũng không thể phòng trước được một ngày nào đó tự Vân Khanh nhớ lại mọi thứ, tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ. Bây giờ cậu ..… "
"Tôi không muốn cái gì cả. Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy để cô ấy còn có thể tươi cười, còn có thể hạnh phúc, tôi sẽ xây cho cô ấy một bức tường đồng một lâu đài sắt, không cho bất kì một ngọn gió nào có thể thổi vào!"
"Nhưng mà không có bức tường nào không lọt gió cả, đây là lâu đài mà cậu tạo nên từ những lời dối trá, bây giờ cậu đang tự đẩy mình vào ngõ cụt, đỉnh càng cao thì khó mà thắng nổi cái lạnh, cậu giống như đang đi trên lưỡi dao vậy, quá nhiều nhân tố mà cậu không thể đoán tước được, áp lực của cậu quá lướn.”
“Không có việc gì mà tôi không thể gánh nổi vì một người phụ nữ được.” Hắn đứng nghiêm như sắt, nặng nề, cao rộng, trong mắt chỉ có một luồng ngoan độc, “Tôi anh đừng lo lắng, còn về những thứ khác, vậy tôi chỉ có thể cắt đứt."
Sát khí, sự tàn nhẫn, từ từ lộ ra.
Tần Luật vỗ vỗ vai anh, "Giống như trộm được hạnh phúc vậy. Cô ấy bị giữ lấy như vậy thực ra cũng rất hạnh phúc, nhưng chỉ sợ không còn bao lâu nữa, muốn đánh với trời đầu tiên cậu phải chiến thắng cửa ải trong trái tim cậu đã.”
Lục Mặc Trầm gật gật đầu, nhìn qua khe cửa không biết cô đã đi đâu, có lẽ cô đã trở về vì quá nhàm chán, nhưng lại ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài, cách đó năm sáu mét, không nghe lén cũng không tò mò.
Mái tóc mềm mại nhu thuận, toàn tâm toàn ý tin tưởng vào anh, chờ đợi anh, tất mọi thứ đều là dáng vẻ ở trong đáy mắt anh.