Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 511: Bảo Bối, Hãy Ở Bên Anh Nhé 3



Anh cạn lời, chỉ dùng bàn tay to vuốt ve vòng eo của cô, rồi siết chặt hơn chút nữa.

Nếu bây giờ mà cô để anh ở lại một mình là anh cũng sẽ không nói nữa.

Anh chỉ dùng đôi mắt đen tuyền quyến luyến nhìn cô.

Vân Khanh liền hiểu ngay, cũng không phải loại thứ hai, khóe miệng dần dần nhếch lên, không kiềm chế được.

Đôi môi cong cong, mày nhướng lên rồi lấy tay chặn anh lại, “Chờ anh tỉnh rượu rồi nói tiếp, tại sao chạy từ ngàn dặm xa xôi đến thành phố B phát điên. Đừng nhúc nhích, nằm xuống, em lau người cho anh, đúng là chỉ biết tự hành hạ bản thân thôi.”

Sau khi làm xong, Vân Khanh thấy anh rất mệt mới khép cửa lại và ra ngoài.

Cô mở cửa phòng bếp ra, may quá còn có xoong nồi, vẫn có thể nấu cơm.

Cô tìm một ít gạo nấu nồi cháo trắng, anh đang sốt nên không thể ăn gì khác được.

Vân Khanh gọi điện thoại cho Tần Luật nhưng đàn anh lại không nghe máy, có phải công việc cứu hộ bận lắm không?

Tuy nhiên cô lại nhận được điện thoại của A Quan, cậu ta cứ nói mãi, “Cô Vân này, cô tìm được chủ tịch Lục rồi à? Cô khuyên nhủ ngài ấy với, sáng này làm tôi sợ hết hồn, có cần tìm bác sĩ đến xem cho ngài ấy không?”

Vân Khanh cũng không phát giận với cậu ta, “Anh ấy gặp chuyện, cậu không báo cho tôi đã đành lại còn không nghe máy.”

“Chủ tịch không cho mà, tính cách của ngài ấy như thế nào cô biết rồi đấy.” A Quan rất khó xử.

“Đợi lát nữa đã, anh ấy mới ngủ, tôi sẽ để ý nhiệt độ xem thế nào.” Vân Khanh chốt một câu cuối.

Sau khi cháo chín, Vân Khanh không nỡ gọi anh dậy, dường như anh rất mệt mỏi, khi ngủ mà cũng đổ mồ hôi, mày nhíu chặt, không biết lại mơ thấy chuyện gì nữa.

Vân Khanh đành phải đi tắm, lên giường ôm chặt lấy anh, có hơi thở của người khác ở bên cạnh thì sẽ bớt bị bóng đè.

Cơ thể của anh quá cao lớn, cô không thể ôm hết được nên đành phải chui vào trong lồng ngực của anh, có lẽ mùi cơ thể quá dễ ngửi, cô thấy an tâm nên ngủ say lúc nào không biết.

Vào lúc đêm khuya, anh quát lên một tiếng làm cô bị dọa sợ mà tỉnh lại.

Vân Khanh mở mắt ra liền nhìn thấy anh đột ngột bật dậy, lồng ngực phập phồng, mồi hôi chảy xuống yết hầu lại còn đang nhíu mày nữa.

“Anh sao vậy?” Cô khẽ hỏi, vội vàng quỳ gối để thuận tiện ôm lấy lưng anh.

Anh quay đầu, giơ tay ra nắm chặt tay cô, lại cúng người xuống ôm cô một cách đột ngột, ôm rất chặt.

“Anh mơ thấy gì thế?” Vân Khanh vỗ về người anh, cơ bắp đều đang căng chặt, mồ hôi trên người anh còn ướt sang cô.

Lục Mặc Trầm ôm cô một lúc lâu mới thả lỏng ra để cho cô thở.

Khuôn mặt anh dần dần trở lại bình thường, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì cả.

Anh không thể động đậy được nhưng sức một bàn tay cũng đủ để nắm được vòng eo nhỏ xinh của cô, xoay người cô đẩy xuống nằm sấp xuống.

Anh dán sát vào người cô, cả người dán sát lên lưng cô.

Vân Khanh không nhìn thấy mặt anh nên không yên tâm, cô muốn quay đầu nhìn thì vành tay lại bị anh khẽ ngậm lấy, anh khẽ cắn, cọ qua vành tai cô.

Đột nhiên cả người cô ngơ ngác, tạm thời không nhúc nhích gì, cô cứ nghĩ anh cứ làm như vậy mãi.

Tuy nhiên, bàn tay to đang ôm cô thật chặt lại từ từ mò mẫm da thịt bên hông cô, rồi cởi hết quần áo của cô.

“Lục Mặc Trầm?” Vân Khanh thử gọi anh một tiếng.

Anh siết chặt eo cô, từ từ muốn cô ……

Vân Khanh nắm chặt gối đầu, rên từng tiếng nhẹ nhàng, giống như cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, không phải anh đang phấn khích mà là dường như tâm trạng của anh không yên, bồn chồn, lo lắng.

Cần được an ủi hoặc là kích thích.

Cô cũng không ngăn cản mà thả lỏng cơ thể hùa theo anh, anh cũng không làm mãnh liệt và chỉ muốn có được cô như vậy thôi.

Phòng ngủ tối mịt mờ, bầu không khí sạch sẽ xen lẫn mập mờ đều rất nhạt, hai cơ thể dán sát vào nhau làm cho cả hai nóng lên, ánh trăng chiếu vào hai cơ thể đang chuyển động, thân hình thon dài có lực nhấm nuốt bóng dáng yểu điệu tinh tế của cô

Cuối cùng anh xoay người cô và chặn lại, đôi tay nắm chặt bàn tay cô đặt bên gối, cái nắm tay lúc thì dịu dàng lúc thì chặt chẽ.

Anh chỉ muốn thét lên trong không gian mơ mơ hồ hồ, đang nói gì đó, để cô gọi tên anh ‘Mặc Trầm’.

Cuối cùng, Vân Khanh mệt mỏi, cô lo chân anh khó chịu nên không nhúc nhích, hơi nhắm mắt lại, anh đổ mồ hôi như mưa, ghé sát vào tai cô, ôm chặt như đang ôm báu vật, ôm rất chặt, “Anh không bao giờ tổn thương đến em, không bao giờ đâu…..bảo bối, tha thứ cho anh nhé.”

Cô đã ngủ nên nghe không thấy anh nói gì cả, cô trở tay nắm lấy cánh tay của anh và khẽ cười, giống như an ủi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv