Ánh mắt Lục Mặc Trầm hơi biến đổi, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, trái tim nặng nề đập thình thịch.
“Tôi cũng không thể thừa nhận?” Trong lòng anh tràn đầy mây đen, lại kiệt ngạo cười: “Đến nay, còn chưa có cái gì mà tôi không thể thừa nhận, không có gì có thể khiến tôi sụp đổ, cậu nói đi!”
“Vì sao cậu phải chấp nhất chứ?” Tần Luật cười khổ.
“Tôi nợ cô ấy một sự công bằng!” Ánh mắt Lục Mặc Trầm tối sầm: “Nếu không ai biết, thì quên đi, vĩnh viễn là bí mật, cô ấy cũng sẽ không lo lắng nữa. Thế nhưng cậu biết rõ, Thiên Dạ biết rõ, như vậy, đây chính là một quả boom, một ngày nào đó sẽ nổ mạnh!”
Tần Luật đưa tay lên lau mặt, khóe mắt đã có chút dao động.
Thế nhưng.
Tần Luật lắc đầu: “Lời dặn của bác sĩ lúc đó, tôi vĩnh viễn nhớ rõ, một khi khơi ra chuyện này, thật sự có thể khiến cậu sụp đổ, rất nguy hiểm, vì cậu, tôi không thể mạo hiểm.”
“Có ý gì?”
“Bệnh tình của cậu.”
Lục Mặc Trầm suy nghĩ một hồi, chỉ vào đầu hỏi: “Là cuộc giải phẫu não kia sao? Mấy năm nay tôi không có di chứng gì, năm thứ 5 tóc tôi đã mọc tốt lắm, trí lực, đều không có gì ảnh hưởng…..”
“Không phải chuyện này, chuyện này cũng không quan trọng.” Tần Luật nặng nề hít sâu một hơi: “Sự thật rất tàn nhẫn, nhất định phải biết sao?”
“Nhất định.”
“Cho dù là sau khi biết, có thể cậu sẽ chủ động rời xa Vân Khanh.”
Lục Mặc Trầm nghe lời này, trái tim như nghẹn lại: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Lục Mặc Trầm im lặng một phút, cuối cùng vẫn gật đầu, vẻ mặt kiên quyết, bình tĩnh.
Tần Luật xoay người trở lại lều, mở hộp y tế luôn mang theo bên người, từ bên trong lấy ra hai lọ thuốc: “Cậu uống trước đi, ổn định thần kinh.”
“Sau khi chuyện này được mở ra, cậu sẽ phải thường xuyên kiểm tra não bộ, tôi không đùa đâu!” Vẻ mặt của Tần Luật cực kỳ nghiêm túc.
Lục Mặc Trầm híp mắt, uống thuốc.
Tần Luật nhìn đồng hồ, đợi thêm mười lăm phút, khi thuốc phát huy hiệu quả, anh ta mới từ từ chuyển động môi mỏng, giọng nói đè nén một tầng cảm xúc: “Sáu năm trước, Mặc Trầm, cậu là một người khác.”
Lục Mặc Trầm trợn to mắt.
……
Một giấc ngủ này, ngủ đến không biết trời đất là gì.
Khi Vân Khanh tỉnh lại, đã là buổi tối, ngủ suốt 10 tiếng.
A thẩm nói, Lục Mặc Trầm đã đi công tác.
Vân Khanh đứng dậy khỏi giường, ôm đầu ngẩn người, trước lúc cô ngủ anh còn đứng trước giường, sao đột nhiên lại đi công tác?
Trước đó cũng không nghe nói là anh phải đi công tác, không nhìn thấy người, trong lòng cô có cảm giác trống vắng.
Có lẽ là cuộc nói chuyện lúc sáng kia quá mức vội vàng, trong lòng giống như còn chưa có cảm giác gì.
Cô có gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng anh không nghe máy.
Vân Khanh nhìn di động, hơi suy nghĩ, gọi điện thoại cho A Quan.
A Quan nói: “Cô Vân, gần đây công ty rất bận rộn, Chủ tịch Lục thật sự là đi công tác ở thành phố phía Nam.”
Vân Khanh an tâm.
Cô dậy muộn, bọn nhỏ đều đã ăn xong, đang nằm trên sofa xem TV.
Cô tuỳ tiện ăn chút cháo, không dẫn bọn nhỏ ra ngoài, ngoài cửa dường như là có vệ sĩ, để cho Bát Ca mang bọn nhỏ đến sân cỏ nghỉ ngơi một lúc cho mát.
Buổi tối cùng bọn nhỏ đi vào giấc ngủ.
Ngay khi tiếng chuông điểm 12h đêm, túi xách Vân Khanh đặt ở ngăn kéo tủ đầu giường vang lên.
Trong túi xách chỉ có điện thoại di động công việc của cô.
Lúc sáng, bởi vì những tấm ảnh đó mà điện thoại di động cá nhân của cô đã bị Lục Mặc Trầm quăng vỡ, buổi tối cô còn lên mạng xem di động mới.
Điện thoại di động công việc, Vân Khanh không để bụng, chỉ nghĩ là tin nhắn công việc.