Lục Mặc Trầm đột nhiên quay lại nhìn lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tái nhợt, đôi mắt rất trong veo, lộ ra chút nước.
Anh cảm giác đầu mình hơi dao động, có chút bất an và …… chột dạ
“Đừng lo cho anh. Anh không phải không có chuyện gì sao.” Anh nhắm mắt lại, giọng thẫn thờ.
Vân Khanh vẫn nói tiếp: “Lúc anh đi, tinh thần không giống bình thường. Em mở cửa ra xem, đều là bảo vệ của biệt thự rất đông canh giữ bên ngoài. Em đoán có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nhưng em không ra ngoài, em bắt đầu gọi cho anh. Em đã hết giận từ chiều, trong lòng em chỉ lo lắng cho anh. Cả đêm em lo tới nỗi không cách nào ngủ được.”
“Nhưng điện thoại của anh sao em gọi hoài mà không thấy anh nghe máy.” Cô nói thì thào, hốc mắt có vẻ đỏ lên.
“Anh ……” Lục Mặc Trầm lên tiếng định giải thích, nhất thời anh không nghĩ tới phải nói như thế nào.
“Tình trạng gọi không được, em càng thấy lo lắng. Cứ thế từ nửa đêm khuya cho tới sáng sớm -- Em nhận được tin nhắn này.”
Không có tạp niệm trên gương mặt cô, cô cầm điện thoại để trước mặt anh.
Lục Mặc Trầm nhìn màn hình sáng, một giây sau thì đồng tử đột nhiên khoá chặt.
Anh cướp điện thoại qua.
Vân Khanh không ngăn cản, nhìn ra phía cửa rồi hỏi: “Là anh ư. Tuy trong hình có bóng lưng nhưng không thấy mặt anh, nhưng em nhận ra vết xước trên bụng của anh, do em vô tình để lại vào đêm trước.”
Sắc mặt của Lục Mặc Trầm ảm đạm.
Tấm ảnh là tối qua anh tắm trong khách sạn, vừa cởi áo choàng tắm, Thiên Dạ đã chụp lại.
Anh nhớ kỹ lại, năm đó đôi tay của Thiên Dạ chắp trước mặt anh, trên tay có chiếc đồng hồ.
Hai đường gân xanh trên trán anh nổi lên, anh lại bất cẩn nữa rồi.
Người phụ nữ đó ……
Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn tấm ảnh có hình anh, vẫn chưa mặc xong áo choàng tắm, trên người ướt đẫm, đèn trong nhà vệ sinh của khách sạn mờ mờ.
Cô đã đợi cả đêm, đợi những bức ảnh như vậy, chẳng trách tinh thần của cô lại như vậy.
“Vân Khanh.” Anh thì thào: “Quay đầu nhìn anh, anh có thể giải thích ……”
Vân Khanh quay đầu lại.
Vẻ lạnh lùng trong mắt cô càng bình tĩnh, trong lòng anh càng rối loạn: “Đây không phải như em nghĩ! Hiểu chưa?”
“Vậy thì thế nào? Vậy anh nói đi. Ở khách sạn lúc về thì anh đã nồng nặc mùi rượu. Tối hôm qua không gặp phụ nữ khác sao?”
“Gặp rồi, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Anh có chuyện nên mới tới khách sạn. Em hãy tin anh.” Anh nhấn mạnh câu nói.
Vân Khanh vén tóc bên má, cắn chặt môi, để tránh yếu đuối rồi bật khóc, cô cầm điện thoại trong tay anh, nhấn mở mã hoá hình ảnh: “Người gửi này tối hôm qua, trước đó đã gửi em hai lần cùng nội dung, là cùng một người, một người phụ nữ. Người phụ nữ này đã ở bên cạnh anh đêm qua, buồn cười là em còn muốn tóm cô ta ra ngoài.”
“Cái gì?” Lục Mặc Trầm hiểu lơ mơ.
Vân Khanh bấm ra một bức ảnh: “Cô ta cũng gửi cho em cái này.”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm, hai mắt căng thẳng, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Cho dù không có tứ chi, anh cũng có thể nhận ra chính mình trong đó.
Anh nhìn Vân Khanh với vẻ mặt phức tạp, khàn giọng một lúc rồi siết chặt lấy cô: “Cô ta cứ gửi cho em những thứ như vậy sao? Sao em không nói cho anh biết?”
“Lúc đầu em cũng không rõ. Nhưng sau đó thì đêm hôm đó đã chứng minh.” Vân Khanh cười khổ: “Tại sao không nói cho anh biết? Lục Mặc Trầm, tối hôm đó em đã hỏi liên tục anh về chuyện quá khứ, người bạn gái trước của anh, nhưng anh vẫn giữ kín như bưng. Không nói một lời, em phải làm sao? Đưa bức ảnh cho anh, anh sẽ nói về quá khứ của mình sao? Em không muốn ép anh, nhưng cảm giác xa cách, cảm giác xa cách trong tim, anh có thể hiểu thấu không? Em không biết phải làm gì, đem chuyện này nói cho anh nghe. Hộp thư của em chắc cũng bị anh khoá, và chuyện của chuyên gia Trương, người phụ nữ này, em sẽ không bao giờ biết cô ta là ai.”