“Không có ai. Anh này, vừa rồi tôi bị ai đó đụng trúng thôi.” Người quét dọn đau khổ cầu xin anh hiểu cho.
Quý Tư Thần nhìn Lục Mặc Trầm, ánh mắt nghi ngờ.
Lục Mặc Trầm xua tay, thân hình cao thẳng đứng vào trong.
Cảnh sát đặc nhiệm thả người dọn dẹp đi.
Đoàn người đến lầu 10, cửa sát vách mở ra, Lục Mặc Trầm mở cửa bên trái bước vào. Quý Tư Thần đi theo phía sau: “Cậu sợ nhất là bẩn. Mau đi tắm rửa đi. Có muốn A Quan đi mua nước khử trùng không?”
“Không cần.”
Lục Mặc Trầm đứng giữa phòng, tấm thảm mềm mại, dáng người anh vô cùng cao lớn, bóng người rơi xuống giống như một chú báo khoẻ khoắn.
Cái bóng đen và màu đen trong đôi mắt anh, yên tĩnh, hợp nhất thành một.
Anh cởi hết quần áo. Quý Tư Thầnvẫn đang hút thuốc. Lục Mặc Trầm bước vào phòng tắm và nói: “Cậu đến cửa bên cạnh và kiểm tra bản đồ địa hình với họ, liên hệ với mạng điều tra của cảnh sát. Chút nữa tôi qua sau.”
Quý Tư Thần nhìn phòng khách khá rộng: “Có muốn phái cảnh sát đặc nhiệm bảo vệ ở bên ngoài không?”
“Không cần.” Anh lại nói ra hai từ này lần nữa.
Quý Tư Thần nhíu mày, không hiểu sao, nhưng anh là một người đàn ông chứ không phải một cô gái.
Quý Tư Thần đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Lục Mặc Trầm đứng ở giữa phòng tắm, mở vòi sen, nước lạnh xối từ trên đỉnh đầu xuống, xẹt qua sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, quả Adam của người đàn ông, kéo dài xuống kết cấu ngực tinh xảo, đến vùng trên bụng, sau đó xuống dưới.
Một tay anh đấm vào tường, mái tóc ngắn xõa xuống những giọt nước giống như đang che đi đôi mắt của anh.
Anh đã nhìn chằm chằm vào bức tường nơi có thể nhìn thấy những viên gạch.
Không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng nước.
Không có nước nóng thì không có nhiệt lượng, khắp nơi đều là quang cảnh sáng sủa.
Lục Mặc Trầm đóng van nước, lau nước trên mặt, đứng trong đó vài giây rồi đột nhiên ngẩng đầu.
Ở giữa trần nhà của phòng tắm quả nhiên có một khoảng đen. Khoảng đen đó bị lấy đi rồi.
Tiếp theo bụi rơi từ đỉnh đầu xuống, kèm theo một bóng đen rơi xuống.
Lục Mặc Trầm vươn tay mặc áo choàng tắm vào.
Người đối diện đã đứng yên trên mặt đất rồi, hai tay khoanh trước mặt. Chính là một cô gái trẻ không có nếp nhăn, mũi cao, mắt phượng thanh mảnh, môi kim cương thâm đen, cằm nhọn, mặc đồ đen, đội khăn xếp đứng đó. Cô mặc bộ đồ võ đứng đó, đối diện với anh, phát ra tiếng cười khàn khàn: “Anh đoán được tôi sẽ tới, còn nhìn sâu như vậy. Lâu rồi không gặp, A Trầm.”
Sắc mặt Lục Mặc Trầm yên tĩnh, con ngươi như bị chôn vùi trong mực, đen đến mức nhìn không thấy tia sáng lạnh lẽo.
Anh bất động nhìn cô ta.
Những ngón tay mảnh khảnh buộc chặt áo choàng tắm, tay áo choàng tắm buông thõng xuống, một con dao găm chui vào lòng bàn tay, anh cầm nó và dùng tay trái rút ra.