Động tác của người đàn ông rất nặng, trực tiếp cướp lấy xém chút xé rách cả túi.
Vân Khanh mím môi, nhìn vẻ mặt vô cảm của anh nên cô cũng thôi.
Anh mở khóa kéo túi và đổ hết mọi thứ ra ngoài. Vân Khanh chỉ nhìn anh.
Anh lục tung trong đó, son môi, bút, sổ tay, móc khóa, ví tiền, hóa đơn …...
Anh càng ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng lật tìm được tấm thẻ mà bác sĩ đưa cho cô.
Anh cầm lên và chuẩn bị xé: “Từ nay về sau, em đừng có tìm bác sĩ riêng cho anh. Anh không cho phép em tiếp xúc với thôi miên nữa. Làm vậy cũng không có gì tốt! Em có nghe chưa?”
Vân Khanh giương mắt và yên lặng nhìn anh: “Nói cho em một lý do để em không được thôi miên, không được biết chuyện quá khứ. Em không tò mò mà trong lòng em rất trống rỗng, không có manh mối gì. Loại hoảng loạn và cảm giác khó chịu em từng nói qua với anh. eM nghĩ anh có thể hiểu và ủng hộ. Anh nói không có gì tốt nhưng cũng không hẳn là xấu hoàn toàn. Anh chỉ biết lấy quá khứ và lấp hố đen vô danh đó thôi .......”
Lời nói của cô bị cắt ngang khi anh đột ngột nhìn chằm chằm và đồng tử anh mở to.
Anh nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, ánh mắt nhiều lần thay đổi, vẻ kiêu căng cũng thay đổi.
“Lục Mặc Trầm? Mặc Trầm?” Vân Khanh khàn giọng nói.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh siết chặt, ngay lập tức vò nát tấm danh thiếp cứng trong lòng bàn tay.
Anh nhíu mày thật chặt, trên mặt không có biểu cảm gì, anh nhắm mắt lại.
“Anh sao vậy?” Vân Khanh thấy có điều gì đó không ổn.
“Chủ tịch Lục, cô Vân, tới nhà rồi ạ.” A Quan ngồi phía trước nói.
Lục Mặc Trầm mở mắt ra, xuống xe, lại kéo Vân Khanh xuống, dẫn cô với tốc độ cực nhanh về nhà.
Trước khi đi, anh hỏi cô: “Bác sĩ hôm nay tôi gặp, em có bị thôi miên không?”
“Không, còn chưa bắt đầu thì anh tới rồi.” Vân Khanh đáp.
Lông mày kiếm của anh thoáng thư giãn, nhưng đỉnh đầu lông mày lúc này lại nhíu chặt như sương. Anh không nói lời nào mà xoay người sải bước đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vân Khanh yên lặng một hồi, vẫn cảm giác anh không đúng. Cô đi tới cửa rồi từ từ mở cửa.
Anh đã đi ra ngoài cửa từ lâu, thay vào đó là 7 - 8 vệ sĩ mặc vest đen đứng bên ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chiếc Bentley nhanh chóng rời khỏi Dự Viên, gần như chạy loạn trên đường.
A Quan siết chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ ở ngã tư rồi lại tăng tốc.
Ở băng ghế sau, Lục Mặc Trầm cởi cà vạt quấn quanh miệng hổ, trên khuôn mặt như bị dao cắt nên không có chút biểu cảm nào.
Đôi mắt ấy dần trở nên lạnh lẽo như xương chim ưng.
Điện thoại gọi tới, giọng nói của anh dường như từ rất xa truyền đến: “Tư Thần, dùng tốc độ nhanh nhất điều quân, lính đặc công, bao vây phòng khám tâm lý tên là Giác Ngộ ở phía bắc cho tôi. Hãy nhớ, dùng tốc độ nhanh nhất!”
“Sao vậy?” Quý Tư Thần cảm thấy anh bất thường nên nghi ngờ hỏi lại.
“Cậu không cần giăng lưới để tìm cô ta.” Lục Mặc Trầm chậm rãi nói, từng câu từng chữ giống như kéo căng cả quai hàm, màu đen trong đáy mắt chảy thành sông địa ngục đóng băng.
Quý Tư Thần sửng sốt, thở hồng hộc: “Tôi biết rồi.”
Buổi tối, Bentley dừng lại trước phòng khám Giác ngộ.
Các y tá, bác sĩ, bảo vệ bên trong bị cảnh sát gọi vào điều tra đầu tiên.
Lục Mặc Trầm vội xuống xe, vừa đi vừa cởi áo vét ném xuống đất, áo sơ mi trắng bị gió lạnh thổi tới, gió thổi ầm ầm sau lưng.
A Quan đuổi kịp: “Không được, không được, chủ tịch Lục! Tinh nhuệ của cậu chủ Quý ở bên trong. Anh không có mặc bộ giáp nào.”
“Súng.” Anh vứt tàn thuốc và đưa tay ra.
A Quan nhìn anh, lại là vẻ mặt vô cảm, con ngươi như đầm nước chết.
A Quan chỉ có thể đem đồ anh cần qua.
Lục Mặc Trầm cầm lấy, sải từng bước chân dài đi lên cầu thang. Anh bước vào đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, đi thang máy lên lầu, bấm một con số 3.
Thang máy lên đến tầng 3, cánh cửa mở ra.