"Được thôi, cô Vân, túi nhỏ túi lớn cô cầm là gì thế?"
Đôi mắt to tròn của Mười Bốn mong đợi nhìn chằm chằm đồ trong tay cô.
Vân Khanh đặt đồ lên tầng phía trên cùng của kệ, biết tụi nhỏ hiếu kỳ nhiều hơn, xoay qua xách hai cái đầu nhỏ, đẩy về phía bàn ăn, "Ăn cơm quan trọng hay là quà tặng qua trọng?"
"Quà tặng!"
"......Ăn cơm."
"Đều đi ăn cơm hết cho cha." Người đàn ông ở phía sau ra oai, ngón tay thon dài cởi cà vạt, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Vân Khanh cảm thấy nhìn tiểu mũm mĩm ăn cơm, đó là một loại hưởng thụ, còn đáng yêu hơn dân quốc Tống sôi động trước đó gấp bội, cái miệng nhỏ nhắn chu chu không hiểu sao có thể chứa nhiều đồ ăn như vậy.
Ăn không được thì lấy hai tay cầm loạn, không lãng phí một hạt cơm nào, bùm bùm, trong nháy mắt liền quét sạch hai chén cơm, tiểu đáng yêu xấu hổ đưa chén không cho cô, "Còn, còn muốn nửa chén nhỏ, cua cua."
Một tiếng 'cua cua' dịu dàng cũng khiến cô bất lực từ chối, vẫn là xoay người xới cơm cho cậu bé.
Cuối cùng cũng có thể hiểu hai chữ 'cưng chiều' này, trước đây không cảm thấy là của bản thân, có thể hạ xuống quyết tâm, nhưng biết là của bản thân, liền có thể hết sức không nỡ, có thể hết sức đau lòng.
Ăn cơm xong, hai bánh bao nhỏ trở thành bánh ú tròn vo, nằm bò trên sofa.
Mặc bộ đồ ngủ màu trắng, Vân Khanh cảm thấy giống như hai chú chó lông xù, bò loạn trên vai, trên đôi chân dài người đàn ông.
Vẻ mặt người nào đó bình tĩnh xem TV, nghĩ đến mấy năm nay đã quen, bị giẫm bị bò lên: “.....”
Vân Khanh lại cảm thấy, anh vẫn là cưng chiều tụi nhỏ, bất kể ngoài miệng nói như thế nào, hành động có thể nhìn ra được.
“Đã đến giờ mở quà rồi.” Cô cười cao giọng.
Hai vật nhỏ lập tức hưng phấn, bò qua, “Đồ đẹp gì?”
“Trông như là quần áo có đúng không? Con nhìn thấy LOGO rồi!”
Vân Khanh hơi ngượng ngập, “Lần đầu mua, dì thấy đẹp mắt, có thể cũng không phải vô cùng vừa vặn.”
“Mau cho chúng con xem!”
Cô gật đầu, xách quần áo ra, bày từng cái một ở một bên sofa, “Bộ sườn xám nhỏ này, cho Mười Bốn, có thể dùng cho tiệc và biểu diễn. Bộ đồ vest nhỏ này, cho Cát Cát nè, ca rô, rất quý ông. Các con đều đi thử xem đi.”
“Đồ Tiểu Vân Vân tặng cho dù là giẻ rách con cũng thích!” Mười Ba hét lên.
Vân Khanh hết sức vui mừng, “Cởi áo khoác thử xem.”
“Dạ! Dạ!”
Cô quỳ xuống tấm thảm trên mặt đất, chia nhau cởi quần áo cho tụi nhỏ, động tác mặc quần áo của cô rõ ràng còn rất vụng về, không nhanh nhẹn.
“Tiểu Vân Vân, tay con muốn gãy rồi.”
“Đầu con rất to, không mặc vào được.”
“Chỗ vai mặc ngược rồi....”
Vân Khanh có chút nhức đầu, xấu hổ, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, gấp rút, “Các con cho dì chút thời gian.”
Lục Mặc Trầm ở một bên, nheo mắt nhìn, yên lặng không nói, suy nghĩ về câu nói dịu dàng này của cô không thôi.
Cuối cùng cũng mặc xong, hai vật nhỏ như ong vỡ tổ chạy lên lầu soi gương, A Thẩm đi theo lên, tắm rửa cho tụi nhỏ.
Vân Khanh thu dọn quần áo cũ vứt trên mặt đất của tụi nhỏ, nhặt từng cái lên, gấp gọn lại, dáng vẻ uyển chuyển mềm mại, mái tóc dài ngang vai.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông từ từ tới gần ở phía sau.
Động tác thu dọn quần áo của Vân Khanh hơi khựng lại, không xoay người.
Anh dùng lồng ngực ấm áp phủ lấy lưng cô, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô, “Vẫn không định nhận nhau với tụi nhỏ?”
Cô rũ mí mắt xuống, cúi đầu ừm một tiếng, “Anh cũng thấy đó, mới chính thức sống chung với tụi nhỏ, em cảm thấy dùng bạn bè càng có thể khiến tụi nhỏ thả lỏng hơn. Trẻ con nhạy cảm, thích ứng thay đổi cần phải có thời gian.”
“Mặc dù ngốc một chút, nhưng anh thấy điểm số tập làm mẹ của em vẫn được.” Anh nhận xét nói.