Sáng sớm, Vân Khanh trở về tiểu khu Thụy Phong một chuyến.
Hôm nay Vân Thừa Thư tái khám, cô cũng đi cùng.
Khoa ngoại tim mạch Bệnh viện Bắc Nhân, Tần Luật không có ở đây, Vân Khanh tìm bác sĩ chủ trị khác.
Cha chưa ăn sáng, môi có chút tái, Vân Khanh nhìn ông, đôi khi lại hoảng hốt, trong lòng có chuyện muốn nói, lại bị các đợt kiểm tra liên tục cắt ngang.
Cô chạy lên chạy xuống, đến 10h thì cơ bản đã xong.
Dì Mi đi mua đồ ăn sáng.
Vân Khanh dìu ông ngồi trong phòng bác sĩ, nghe bác sĩ nói kết quả tái khám.
Điện thoại di động của cô vang lên.
Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, là Cố Trạm Vũ, đã không kịp để ngắt điện thoại.
Giọng nói của đối phương căng cứng lạnh lùng: “Vân Khanh, hôm trước em muốn hỏi chuyện của tôi, nhưng lại bị Lục Mặc Trầm ngắt ngang mang em đi…..”
Là chuyện này sao?
Vân Khanh hơi nheo mắt lại, hít sâu một hơi: “Về chuyện tôi là mẹ ruột của Thập Tam và Thập Tứ, anh muốn nói chuyện này sao? Lục Mặc Trầm đã nói cho tôi biết.”
“Anh ta nói cho em biết?” Cố Trạm Vũ nói một cách lạnh nhạt, rõ ràng là không tin.
“Ừ.” Vân Khanh thản nhiên đáp: “Tôi đã biết.”
Cố Trạm Vũ ngừng một lúc, nói: “Nghe giọng điệu của em thật bình tĩnh? Em đã biết, cứ như vậy mà tiếp nhận?”
Vân Khanh nghe được trong giọng nói của anh ta mang theo cảm xúc cá nhân, cô nhíu mày, không nói gì.
Cố Trạm Vũ thấy cô im lặng thì trở nên u ám, cất giọng giễu cợt: “Em biết bọn nhỏ được sinh ra như thế nào mà vẫn tiếp nhận? Tình thương của người mẹ trỗi dậy sao! Hay là em đã thích Lục Mặc Trầm đến mức không thể tự kiềm chế, ngay cả lòng tự tôn cũng không cần, ngay cả quá khứ cũng không nhìn thẳng vào, cứ vậy mà mơ hồ nhận con, vui vẻ bên nhau với Lục Mặc Trầm? Em vẫn là Vân Khanh trong mắt tôi sao? Em đặt tôi ở chỗ nào? 6 năm trước, em đặt tôi, đặt chúng ta ở đâu?!”
Tiếng gầm khiến Vân Khanh hơi nhắm hai mắt lại.
Một nỗi buồn nhàn nhạt dâng lên trong lòng.
Anh ta có thể nổi giận, bất bình, chất vấn.
Sự việc xảy ra năm đó, xét cho cùng cũng có liên quan đến Cố Trạm Vũ.
Mà mặc kệ như thế nào, sinh con cho người khác là cô, là cô sai, cô phản bội.
Bây giờ, cô nên nói gì đây?
Nợ anh ta một lời giải thích sao?
Lời giải thích này, chính bản thân cô còn không biết phải nói như thế nào.
Vân Khanh yên lặng hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, lý trí nói: “Cố Trạm Vũ, cũng giống như anh từng hiểu lầm Tiểu Đào Tử là con của anh, anh không thể đánh mất lương tâm của mình đưa cô ấy đi bệnh viện và yêu cầu cô ấy làm xét nghiệm, chúng ta đều đã trưởng thành, không thể nào vứt bỏ con cái, cho dù là bọn chúng đến như thế nào, thì cũng đã đến rồi. Ngoại trừ chấp nhận, tôi không có biện pháp nào tốt hơn. Việc này, tôi cũng không cần phải giải thích với anh, nếu tôi nợ anh một lời giải thích, vậy thì đợi tôi biết rõ chân tướng, tôi sẽ giải thích với anh. Về phần tôi và Lục Mặc Trầm, đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, anh nên xác định rõ vị trí của mình, mặc dù anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
“Nhưng những việc em biết chỉ là một góc của tảng băng, chỉ có chuyện đứa nhỏ. Chuyện 6 năm trước em hoàn toàn không biết, dưới loại tình huống này em còn muốn ở bên cạnh Lục Mặc Trầm?”
Vân Khanh mím môi, trong lòng hơi dao động, cả buổi chiều ngày hôm trước cô đều do dự.
Sau đó lại bị Lục Mặc Trầm bá đạo đánh gãy.
Cố Trạm Vũ tiếp tục nói: “Vân Khanh, điều tôi muốn cũng không phải là lời giải thích của em. Lúc trước tôi ghét em vì em sinh con cho người khác, ở trên giường của tôi lại mơ thấy loại mộng này khiến tôi nhục nhã, yêu hận đan chéo, tôi hận em tận xương, hận đến ước gì có thể tra tấn em đến chết. Nhưng mà khi cầm trong tay giấy ly hôn, ngày đêm trống vắng cô đơn, tôi mới bừng tỉnh nhận ra, không có gì quan trọng hơn em. Bọn nhỏ là con của Lục Mặc Trầm cũng được, em sinh con cho anh ta cũng được, nếu em có thể trở lại bên cạnh tôi, những việc này tôi đều có thể tiếp nhận, không rối rắm không căm hận chỉ yêu mình em, chỉ cần có thêm một cơ hội.”