Nói xong, nữ thư kí lôi điện thoại ra, tìm Wechat của Đoạn Vũ, trên đó là một bức ảnh chụp chiếc Bentley của Lục Mặc Trầm, còn ghi thêm dòng trạng thái: Anh ấy gọi tôi đi chơi bài cùng, còn cử người đưa tôi về nhà, trên xe đều là mùi hương của anh ấy... Đây có phải là một giấc mơ không?
Bên dưới vô vàn lượt thích mà bình luận ghen tị.
Vân Khanh hơi cụp mắt, nhưng sau đó vẻ mặt lại như cũ.
Cô bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, trong lòng nặng trĩu.
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Mặc Trầm.
Đôi mắt thanh tỉnh nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, đến tận khi điện thoại tự ngắt, đối phương không trả lời.
Vân Khanh nhìn gương mặt mình phản chiếu trên tấm kính, khẽ mỉm cười.
Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ bên phòng thư kí, vừa đi vừa nghe điện thoại: "Vâng, Lục tổng, tôi tất nhiên có thể... Tôi sẽ chuẩn bị lễ phục ngay bây giờ, năm giờ tài xế đến đón tôi đúng không? Được rồi."
Loading...
Vân Khanh quay đầu nhìn sang.
Đoạn Vũ mặc áo sơ mi trắng và váy đen, thướt tha đứng đó, mấy người thư kí khác lập tức vây lại.
"Oa, Đoạn Vũ, tôi không nghe nhầm chứ, chủ tịch bảo cô làm bạn gái anh ấy sao?"
Người phụ nữ e thẹn cúi đầu, bẽn lẽn nói: "Tôi cũng không biết... Lục tổng nói bảo tôi chuẩn bị lễ phục."
"Thế thì đúng rồi! Chúc mừng cậu, Tiểu Vũ!" Người thư kí kia cố tình lên giọng: "Nhìn kìa, cũng có vài người bắt chước đưa cơm đến, ha ha."
Vân Khanh không để ý đến mấy lời khiêu khích đó, điện thoại di động trong tay cô giống như cục gạch, cô gọi thì không nghe.
Nhưng lại tự mình gọi cho thư kí, đây là đãi ngộ gì.
Muốn chơi cái gì đây?
"Trương Giai Giai, cậu nói ai cơ?" Bên kia có người hỏi.
Người nữ thư kí kia quay sang nhìn Vân Khanh, Đoạn Vũ cũng nhìn sang, ánh mắt hơi ngưng trọng.
Vân Khanh lúc này đã xoay người rời đi, cô không cần phải ở lại đây nữa.
Trước khi xuống lầu, cô vào nhà vệ sinh rửa mắt một chút.
Vừa định đi ra ngoài thì đã nghe được hai giọng nói.
Là Đoạn Vũ và nữ thư kí kia.
"Tiểu Vũ, mấy chuyện này cậu cứ để tớ làm, tớ sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện. Nhìn người phụ nữ vừa rồi đến phòng chủ tịch đúng là không vừa mắt chút nào."
"Nhưng mà Giai Giai, làm thế không tốt đâu..." Giọng nói yếu ớt của Đoạn Vũ vang lên.
Trương Giai Giai thở dài một tiếng: "Chúng ta thì có gì mà phải khách sáo chứ? Trước đây nếu không phải nhờ cậu giúp tớ vào Lục thị thì tớ vẫn còn đang thất nghiệp! Ừ... Tớ biết đây là bí mật. Hôm qua không phải cậu nói cô ta lấy mất trứng gà của cậu sao? Cô ta chắc chắn cũng thèm muốn Lục tổng, nhưng Lục tổng lại không thèm để cô ta vào mắt, đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy, cô ta lớn tuổi hơn cậu!"
Đoạn Vũ không nói chuyện.
Vân Khanh nghe đến đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cứ tưởng là một bông hoa nhỏ, gây ấn tượng với đàn ông bằng sự ngây thơ, nhưng thực ra cũng chẳng là gì.
Thì ra đàn ông thích bộ dạng này hơn.
Hai giờ chiều, Vân Khanh trở lại phòng khám, đầu đau như búa bổ, sắc mặt tái nhợt.
Cô không tiếp bệnh nhân, ghé vào bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là hộp cơm nhìn vô cùng ngu xuẩn.
Bốn giờ, cô mơ màng tỉnh lại, tiếp tục nhìn chằm chằm hộp cơm kia.
Nghĩ đến ngày hôm qua từ buổi chiều đến nửa đêm, chăm chú, sốt sắng, dụng tâm, người bình thường mười ngón tay không dính nước lại chăm chú nấu cơm cho một người đàn ông.
Nói là nếu đứng trước mặt thì nhất định sẽ tát vào mặt anh, nhưng trong lòng cô nghĩ gì chỉ mình cô biết, cô đã lấy hết can đảm để thay đổi nguyên tắc của mình.
Còn anh thì đang làm gì?
Gọi một cô gái đến cùng anh chơi bài.
Vừa trói buộc cô đến ở chung, vừa có người phụ nữ khác bên cạnh.
Vân Khanh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hộp cơm, mở ra, sau đó định đổ hết vào thùng rác.
Nhưng mà các ngón tay cứng đờ, không đổ được.
Cô siết chặt tay lại, lôi điện thoại ra nhìn một lúc, tìm đến số của Quý Tư Thần nhưng không gọi được.
Cuối cùng tìm đến số của Thẩm Thanh Dự.
Thẩm Thanh Dự giống như đã chờ rất lâu, vừa gọi một giây đã bắt máy: "Vân tiểu thư?"