Anh liếc nhìn cô một cái rồi chỉ ra bên ngoài, “Thư ký là người chịu trách nhiệm đặt cơm cho tôi, nếu em muốn ăn thì tự đi mà hỏi. Mà có ăn được thì thế nào, em cũng không làm ngon được như vậy.”
Dường như đã bị dẫm phải đuôi, sắc mặt Vân Khanh trầm xuống, khó lòng giả vờ bình tĩnh được nữa.
Anh ghét bỏ chế giễu tài nấu nướng của cô, lại nâng cao tán thưởng tài nấu nướng của một người phụ nữ khác, anh không biết phụ nữ để ý nhất những chuyện khá nhàm chán này hay sao?
Cô cười khẩy, tỏ vẻ ấn ý, “Loại cơm trưa này tất nhiên là ăn ngon rồi, anh lục còn có thể ăn được trăm ngàn mùi vị này nhỉ? Cần thận ăn no mà chết.”
Nói xong câu này, cô chẳng muốn nhìn bộ dạng anh ăn cơm nữa.
Sự kiên nhẫn của cô đã không còn nữa, cô chỉ muốn ném luôn hộp cơm đi.
Vân Khanh quay lại sô pha chơi đùa cùng hai đứa nhóc.
Tuy nhiên trong lòng cô vẫn rất khó chịu, nhất là nhìn thấy anh còn ăn uống rất vui vẻ nữa, anh không chỉ uống hết canh mà còn ăn hết đồ ăn, giống như nhìn thấy anh dùng một hàng động vô hình để khích lệ một người phụ nữ khác.
Lúc ăn cơm cô nấu thì không vui vẻ, ngoại trừ ghét bỏ thì cũng là không nhúc nhích đôi đũa trên tay!
Vân Khanh cảm thấy luồng cảm xúc sắp bùng nổ, cảm giác chua chát xa lạ, hơn nữa nó bắt đầu không chịu kiểm soát của cô nữa rồi.
Cuối cùng, cô ngồi không yên liền đứng dậy quay lại bàn làm việc, cười giả lả, “Ăn xong rồi chứ nhỉ? Tôi đang muốn đi ra ngoài, thuận tiện mang đi giúp anh.”
Cô cầm lấy hộp cơm rồi xách túi rác theo.
Vân Khanh đi ra khỏi văn phòng chủ tịch, cô xách theo đồ vật trong tay đi theo hướng dẫn và tìm được phòng trà nước, cô cố ý đặt thùng rác ở vị trí bắt mặt, ngẫm nghĩ một lúc rồi vứt luôn hộp cơm màu trắng vào thùng rác luôn.
Cô xoa xoa vết dầu mỡ trên tay rồi đi về phía phòng vệ sin.
Sau khi rửa tay xong ra ngoài, cô cố ý lượn lờ qua phòng trà nước và nhận ra bên trong có một đám người đang tụ tập.
Có nam thư ký và rất nhiều nữ thư ký, trong đó còn vọng ra tiếng khóc nức nở.
Vân Khanh rùng mình, cô cũng hơi hiểu rồi đấy, A Quan cũng ở bên trong tỏ vể nghiêm túc lắm đang nói với nữ thư ký đang khóc, “Rõ ràng chính là cô đi nhận cơm mà thư ký Trần đặt về lại còn tự thay đổi cơm trưa của chủ tịch Lục. Chuyện nay là do cô sai, ném cũng ném rồi đừng có để lộ ra ngoài nữa.”
Nữ thư ký đang khóc lóc còn chưa nói gì, chỉ là ngồi xổm xuống rất đau lòng nhặt hộp cơm từ thùng rác ra.
Vân Khanh nhìn kỹ bóng người, da dẻ mịn màng, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn nà, tuổi tác nhiều lắm cũng chỉ mới 20 tuổi.
Nhìn kỹ thì gương mặt đó có vẻ quen mắt……?
Một nữ thư ký khác đứng bên cạnh bênh vực nữ thư ký yếu đuối, “Trợ lý đặc biệt A Quan, không phải anh không biết Đoạn Vũ thích chủ tịch Lục, cô ấy lặng lẽ trả giá 3 tháng trời, suốt 3 tháng mỗi ngày đều dậy từ lúc 6 giờ đi chợ mua nguyên liệu tươi mới, chọn lựa hộp cơm, 8 giờ lại vội vàng chạy đến công ty, giữa trưa đưa cơm cho chủ tịch Lục mà chủ tịch cũng rất hài lòng, lần trước thư ký Tống nói chủ tịch ăn uống ngày càng tốt nữa mà. Gia thế của Đoạn Vũ cũng không kém, có công ty riêng, cũng coi như cô chủ nhà giàu có, cô ấy liều mạng chen vào tập đoàn Thịnh Thế, mùa đông năm ngoái còn thức đêm một tháng để thi chứng chỉ chuyên viên hành chính, không chê phiền phức mà mỗi tháng đều gửi đơn đến bộ phận nhân sự, trưởng phòng nhân sự đều bị cô ấy làm cho cảm động mới phá lệ chuyển cô ấy đến chỗ chủ tịch làm chân giúp việc, chỉ vì muốn được ở gần chủ tịch Lục một chút thôi …… Sau đó đám người các cô yêu thầm chủ tịch Lục còn hùa nhau bắt nạt cô ấy, cô ấy có nói gì không? Các cô nhận công lao của cô ấy cho mình, chủ tịch Lục thích cà phê cô ấy pha, các cô còn không biết ngại mà tự nhận là mình làm……bây giờ hộp cơm này, tôi muốn nhìn xem là ai vứt? Trứng gà cũng vứt!”
Vân Khanh nghe cuộc trò chuyện, cả người im lặng trong chốc lát.