Quý Vân Đình cũng cảm thấy rằng tối nay Lục Mặc Trầm nói chuyện không có câu nào thích hợp cả.
Công đạo mà ông ta muốn đòi lại đều liên quan đến thể diện và danh dự của Quý gia.
Quý Vân Đình đang định nói vói ông cụ Lục là không muốn kéo dài thời gian nữa thì đột nhiên của phòng họp vang lên tiếng gõ từ bên ngoài, A Quan nói: "Lão gia, có hai cô gái đang có việc gấp muốn tìm cô Quý."
Ông cụ nhìn chằm chằm Lục Mặc Trầm, suy nghĩ: "Dẫn vào đi."
“Bố?” Quý Chỉ Nhã lo lắng.
Nhưng khi cô ta vừa đứng dậy thì cửa mở ra, giống như có một cơn gió gió thổi tới, đột nhiên cổ áo cao quý của Quý Chỉ Nhã bị kéo chặt, dáng người lắc lư một hồi mới có thể nhìn rõ người phụ nữ điên cuồng lao tới kia là ai.
Loading...
Tô Gia Ngọc?
Lúc này Quý Chỉ Nhã hoàn toàn không nhận ra được gì, vẻ mặt lạnh lùng chán ghét, "Cô bị điên à? Bố, gọi người mời cô ta ra ngoài …này, cô làm gì mà bóp cổ tôi vậy hả?”
“Quý Chỉ Nhã… Tôi liều mạng với cô!” Tô Gia Ngọc rống lên.
Hạ Thủy Thủy kéo cô ấy lại một chút, nhưng không kéo Tô Gia Ngọc đnag bóp cổ Quý Chỉ Nhã ra, cô cười chào hỏi mọi người, "Xin chào các vị trưởng bối và các chú, thực xin lỗi, bạn tôi và cô Quý có thù oán cá nhân lớn. Thật ra là do Cô Quý tán tận lương tâm hại người đến mất nhân tính, đến mức khiến bạn tôi trở thành như bây giờ, nên chúng tôi mới đến đây hỏi cho ra lẽ! "
Quý Vân Đình nghiêm nghị nhíu mày lại, vẻ mặt giận dữ nhìn con gái, "Chỉ Nhã, những người này là ai? Con quen biết không?"
“Con không quen!” Quý Chỉ Nhã kêu oan, “Bố, bố cho người cô ta ra ngoài đi, cô ta điên rồi.”.
“Cô còn dám nói!” Tô Gia Ngọc tát cô tay một cái, không kiêng dè bất kì ai cũng không sợ ai, hai mắt đỏ bừng tia máu, sắc bén nói: “Quý Chỉ Nhã, tại sao cô lại hãm hại nói tôi và Cố Trạm Vũ xảy ra quan hệ đến nỗi có con? Con của tôi căn bản không phải là con của Cố Trạm Vũ!”
Lời này vừa nói ra, hai người đều vô cùng khiếp sợ.
Một là ông cụ Lục.
Một người là Lục Nhu Hi đang ngồi trên xe lăn.
" Cái gì?"
“Cô Tô, cô không nhầm chứ?” Lục Nhu Hi đẩy bánh xe lăn tới, gần đây bà ta đang cân nhắc việc đưa Tô Đào về Cố gia, đang hỏi ý kiến luật sư.
Tô Gia Ngọc cúi đầu, từ trong túi móc ra một tờ kết quả xét nghiệm, không để ý tới Lục Nhu Hi, xoay người đưa cho ông cụ Lục, "Ông cụ ông nhìn xem, đây là kết quả giám định quan hệ bố con mà tôi đã làm, tôi và Cố Trạm Vũ căn bản không có quan hệ! Xin lỗi, trước đây tôi cho rằng đứa trẻ là con của Cố Trạm Vũ vì năm đó ... năm đó đều là do con đàn bà độc ác Quý Chỉ Nhã này giở trò khốn nạn!"
Tại sao lại có liên quan đến Quý Chỉ Nhã?
Ông cụ Lục nhíu mày thật sâu, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Quý Chỉ Nhã.
Quý Vân Đình cũng không hiểu ra sao, ông không quen cô Tô này, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra?
"Cô nói bậy bạ gì đó? Có phải cô bị điên rồi không, chuyện của cô và Cố thiểu gia thì liên quan gì đến tôi? Cái này cô tìm tới tôi..." Quý Chỉ Nhã đột nhiên hoảng hốt vì thất thố.
Vì bản kết quả giám định quan hệ bố con là chứng cứ rõ ràng.
Cô ta hoàn toàn không ngờ Tô Gia Ngọc sẽ làm giám định quan hệ bố con?
Đương nhiên trong lòng cô biết rõ nhất Tô Đào không phải là con của Cố Trạm Vũ, cho nên hôm đó Cố Trạm Vũ ép cô hỏi cô có để ý hay không, thì cô ta nói trong lòng thật sự không để tâm.
Khi đó, vì nóng lòng muốn khiến Vân Khanh suy sụp, cô ta lại ở nhờ cái đồ ngu ngốc Tô Gia Ngọc khôgn biết chân tướng này, sẽ không nghi ngờ chuyện Cố Trạm Vũ là bố của đứa trẻ nên cô ta đã lấy ra lá bài chủ chốt để kích động Vân Khanh. Tất nhiên, Quý Chỉ Nhã cũng đã cân nhắc đến việc hiểu lầm tạo thành sau này, về vấn đề làm cách nào để làm được sự phù hợp giữa Cố Trạm Vũ và Tô Đào.
Nhưng cô ta không suy nghĩ cẩn thận, bởi vì tính cách của Cố Trạm Vũ, sẽ không nhận con gái khi còn chưa chắc chắn.
Cho dù có trùng khớp đi chăng nữa thì việc bố con không hợp nhau là điều hoàn toàn có thể xảy ra.