Bỗng nhiên trong phòng tắm có tiếng động vang lên.
Hai đứa nhóc quay đầu nhìn nhau: "Em gái?"
"Cát Cát?"
Vân Khanh nhanh chóng bịt miệng lại, anh tiến đến tai cô, giọng nói khàn khàn: "Làm chuyện xấu không dám để ai biết hả?"
"..." Đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Thập Tứ gọi điện thoại cho A Quan, ngay sau đó lại có tiếng gõ cửa.
Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, anh vẫn còn đang hôn cô thì cậu nhóc mập mạp đã chạy ra mở cửa, giọng nói của A Quan vang lên: "Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, có chuyện gì thế?"
"Chúng em tìm lão Lục và Tiểu Vân Vân."
"Hả?" A Quan ngơ ngác: "Không phải Lục tổng ở đây cả đêm sao? Vân tiểu thư thì ở nhà."
"A Quan, anh có biết không, sáng nay Tiểu Vân Vân mang bữa sáng đến đây, sau đó mẹ cũng đến. Mẹ muốn đưa chúng em đi nhưng sau đó lại không thấy ai nữa, sau đó chúng em gọi điện cho anh..."
A Quan cũng bị mấy chữ "sau đó sau đó" làm cho choáng váng, khẽ đảo mắt nhìn trong phòng.
Sau đó tinh tế kéo hai đứa nhỏ ra ngoài: "Ha ha, để anh dẫn các em đi tìm hai người họ."
Tìm một vòng trên hành lang, sau đó lại dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà hàng tự chọn ở dưới tầng, dụ dỗ bằng đồ ăn ngon. Sau đó lại đưa bọn trẻ lên lầu.
Tất nhiên anh ta bị ông chủ giết bằng ánh mắt nên không dám đi vào.
Đưa bọn trẻ đến cửa, sau đó A Quan chạy còn nhanh hơn máy bay.
Hai đứa trẻ xoa cái bụng no vào phòng.
"Ô!"
"Tiểu Vân Vân, thì ra dì ở đây."
Hai đứa trẻ nhìn nhau, cảm thấy vô cùng bất ngờ, cứ như có phép màu vậy. Hai đứa dán vào cô: "Dì vừa đi đâu thế?"
Vân Khanh đứng ở cạnh tường, đầu tóc ướt nhẹp, cúi đầu che đi gương mặt nhỏ nhắn:"Dì vừa ra ngoài có chút việc, các con đi đâu về thế?"
Thập Tam xoa bụng: "Chúng con được anh A Quan dẫn đi ăn sáng thêm lần nữa, bữa sáng ở khách sạn này rất ngon!"
Thập Tứ chăm chú nhìn Vân Khanh: "Nhưng Tiểu Vân Vân mới tắm sao? Tóc ướt hết rồi."
Vân Khanh: "..."
Lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô vươn tay nắm tóc, cánh tay từ trong tay áo lộ ra. Vân Khanh nhìn dấu vết trên cánh tay thì vội vã buông tay xuống: "Dì bị hắt nước vào người..."
"Ừ, cha hắt nước đấy." Người đàn ông chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra.
Mái tóc ngắn cũng ướt, lông mày sắc sảo, đường nét trên gương mặt tràn đầu mị lực mê người. Chỉ là dục vọng trong đáy mắt vẫn chưa tan đi hết.
Vân Khanh liếc nhìn anh một cái, cả người đỏ bừng như con tôm luộc.
Người nào đó ra vẻ đạo mạo, ôm lấy hai đứa trẻ đi đến bàn, ngồi xuống: "Ăn thêm chút nữa với cha."
Thập Tứ vô cùng tức giận: "Lão Lục, tại sao cha lại đối xử với Tiểu Vân Vân như vậy? Sao cha lại hắt nước lên dì ấy, sao lại không lịch sự một chút nào như thế hà?"
Người đàn ông dừng động tác, ánh mắt thâm thúy nhìn sang bên kia, cười khẽ: "Sao cha lại phải lịch sự chứ?"
Vân Khanh trầm mặt, đáng ghét.
Có một sự mờ ám không thể nào nói ra được.
"Không thể thế được! Đối với phụ nữ lúc nào cũng phải nho nhã, lịch sụ. Chính cha dạy con như thế." Thập Tam lầm bầm.
"Được rồi, chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm. Thu dọn đồ đạc một chút, lát nữa cha đưa các con đi."