Cô định lặng lẽ rút lui, người nào đó lại lên tiếng: "Đi mua một két bia, loại ngon nhất."
"..." Tiền đâu, anh trả tiền à?
Cô không nhúc nhích, mấy người ngồi họp cười khanh khách: "Lục tổng, đừng làm phiền phu nhân."
"Đúng vậy, phu nhân, cô đi nghỉ ngơi đi."
"Đúng vậy, làm phiền cô quá."
"Các vị hiểu lầm rồi..." Vân Khanh đỏ mặt, vội vàng xua tay, những người này đang nghĩ cái gì vậy?
"Đi nhanh đi." Người đàn ông hơi nhíu mày, vô cùng uy nghiêm.
Con mẹ nó, lại bắt cô đi mua bia, lại làm những người này nghĩ sai.
Chẳng lẽ mấy người trong công ty chưa từng gặp Quý Chỉ Nhã sao?
Vân Khanh không hề biết những người này đều công tác ở nước ngoài, lần này có dự án lớn nên họ mới bay về nước để dự họp.
Thực ra công việc vô cùng bận rộn.
Lục Mặc Trầm cũng biết tiểu quỷ này chạy đi du lịch một mình, anh bảo A Quan đến nhìn một chút, kết quả là đi chơi phơi nắng đen thui.
Suốt cả một tuần anh chịu đựng không gọi điện thoại đến, để xem cô sẽ thế nào!
Kết quả rõ ràng, đêm đó cô uống say, quả nhiên khi tỉnh dậy thì không nhớ gì hết.
Cũng rất ngang bướng, không chịu gọi điện thoại lại cho anh.
Anh định không để ý đến cô, nhưng mà cái tên A Quan này đúng là ngu dốt, dẫn hai đứa trẻ đến gặp cô là được rồi, còn ở lì không chịu đi làm cái gì? Thậm chí lại còn cùng cô ăn lẩu.
Không phải là chỉ có thể ăn lẩu với người đặc biệt thôi sao?
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng, anh không nhịn được muốn đến nhìn cô, suy nghĩ một chút vẫn quyết định đến.
Vân Khanh làm chân chạy vặt, phục vụ, phục vụ!
Phục vụ đến tận tối mà vẫn còn chưa ăn xong.
Mấy người đàn ông này đúng là sức ăn lớn.
Mấy người lãnh đạo ăn nhiều hơn anh, anh ăn rất ít, chủ yếu chỉ uống rượu.
Từ bia đến rượu trắng, không biết nói chuyện gì mà càng nói càng sôi nổi. Lục Mặc Trầm xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gân guốc, mái tóc ngắn lấm tấm mồ hôi, đánh rối một chút dọc theo phần tóc mai, nhìn rất đẹp.
Sau khi uống rượu, mùi hương nam tính càng trở nên rõ ràng, không hề phô trương, ưu nhã và hơi cởi mở.
Giọng nói cũng mang theo mùi rượu, vô cùng trầm thấp.
Vân Khanh đứng ở bên cạnh, phục vụ đến tận mười giờ tối thì mấy người lãnh đạo mới rời đi.
Nước lẩu đã sắp cạn.
Người đàn ông ngồi trên ghế, hai chân duỗi ra, vắt lên... một chiếc ghế khác. Anh dựa vào tưởng, đôi mắt khẽ híp lại, trong tay kẹp một điếu thuốc.
A Quan tiễn các lãnh đạo ra khỏi cửa.
Vân Khanh đeo tạp dề, cúi đầu dọn dẹp đồ trên bàn.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, mờ ảo, không ai nói chuyện.
Hai đứa trẻ nằm ngủ trong phòng, Vân Khanh vào đắp lại chăn cho cả hai.
Dọn dẹp xong thức ăn và đồ thừa, còn lại mấy vỏ chai bia.
Cô nhặt lên, bàn tay trần phản chiếu trên mặt bàn trắng, ánh đèn từ trên chiếu xuống phủ đầy ngón tay mảnh mai.
Lục Mặc Trầm liếc nhìn những ngón tay trắng nõn, ánh mắt trầm mặc say sưa, ánh nhìn từ ngực cô chạy theo đường cong cơ thể xuống đến phần eo nhỏ.
Ánh mắt phóng đãng và lơ đễnh, đằng sau lớp tạp dề của cô là một chiếc váy ngắn, bên dưới là chiếc quần mỏng che một tầng châu quang.
Anh cởi giày ra, đôi chân dài trượt lên chân cô...
Anh vén chiếc váy nhỏ của cô lên ngang hông.