Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 29: Tôi Thấy Vừa Rồi Cô Cũng Không Ghét, Đúng Không?



Anh nói cái gì vậy? Anh đang cởi quần... Cởi quần?!

Cô cả kinh, "Anh Lục——!"

Chiếc thắt lưng quý giá được tháo ra, treo trên quần anh, trang phục xốc xếch tôn lên vẻ hoang dã của một người đàn ông trưởng thành.

Anh đột ngột đến gần cô, cái eo rắn chắc kề sát vào mông cô, ngũ quan tinh tế nhìn không ra vẻ tùy tiện, "Giúp người phải giúp đến cùng, tôi đành chịu thiệt."

Cô không cần loại chuyện này được không hả!!

Vân Khanh có chút bối rối, cô bị vây chặt, mặc người chém giết, người đàn ông này thật sự làm gì, cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Mím chặt đôi môi hồng, cô vừa lo vừa ngượng nói, "Anh Lục, tôi và ngài không quen, loại chuyện riêng tư này ngài không giúp được! Hơn nữa ngài còn có chướng ngại về sinh lý, không thể làm nên việc, chuyện này ngài thật sự không cách nào giúp được..."

Cô chưa kịp dứt lời thì cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó đột nhiên cứng đờ.

Cơ thể của người đàn ông và cô không hề có khe hở, cảm giác to lớn đột ngột xuất hiện ở dưới bắp đùi... Cô không thể tin được, tròn mắt nhìn sang anh.

Lục Mặc Trầm đặt bàn tay ấm áp lên eo cô, giọng nói cực kỳ trầm thấp, "Tôi sẵn lòng vò đã mẻ lại sứt, vả lại nghe nói, cách thức để phụ nữ đạt được có rất nhiều."

Vành tai Vân Khanh hồng rực.

Lời của anh rất mờ mịt, cũng không hạ lưu, nhưng nhiệt độ cơ thể lại bị anh thành công đẩy đến cực điểm.

Bàn tay to lớn chậm rãi trượt khỏi eo cô, anh cũng hướng về phía cô, đôi môi mỏng xinh đẹp cách miệng cô càng ngày càng gần, đôi mắt sâu thẳm ấm áp nhìn cô chăm chú, "Một nụ hôn, cũng sẽ có cảm giác, cô tin không?"

"Không phải anh Lục, tôi a... !" Vân Khanh cứng người, run lên, bị anh cướp lấy miệng lưỡi.

Hơi thở có mùi bạc hà thơm ngát và mùi thuốc lá thoang thoảng cuốn lấy môi cô, anh rất lịch sự, nhẹ nhàng trằn trọc trên môi cô, mang đến ẩm ướt nóng bỏng...

Đôi môi mỏng cả anh rất mềm.

Vân Khanh hít thở mùi vị nam tính hấp dẫn này, cơ thể mềm nhũn theo bản năng.

Cô muốn quay đầu đi, lại bị anh dùng sức cạy cái miệng nhỏ nhắn ra, đầu lưỡi của anh tiến vào, "Ưm..."

Cô chống cự lại thì bất ngờ bị anh mạnh mẽ cuốn lấy, anh không thô bạo nhưng cũng không được coi là dịu dàng, bàn tay dần dần đi sâu vào, Vân Khanh bỗng dưng chấn động, bởi vì bàn tay của anh trượt vào rồi...

"Ư... Không." Cô vùng vẫy, hàng mi cong vút run lên như vỗ cánh, tiết lộ nỗi sợ của cô.

Người đàn ông không hề bị lay động, thậm chí còn xâm lược sâu hơn.

"Ưm..." Vân Khanh sởn cả tóc gáy! Khuôn mặt từ trước tới nay vốn luôn lạnh lùng bình tĩnh trở nên đỏ bừng, trở nên xấu hổ, cơ thể cứng đờ, chân tay không thể cử động được.

Cô không có cách nào đẩy cái miệng đang chiếm giữ mình ra, còn bàn tay của anh, cô lo lắng đến mức trán đổ mồ hôi, tim đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể như lửa đốt.

"Lục Mặc Trầm, tên khốn kiếp này, anh buông tôi ra! Nếu anh dám bắt nạt tôi thì sẽ chết rất thảm, tôi là người nói lời giữ lời. Anh dừng tay! Anh không được..."

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, máu chảy ngược đến đỉnh... Đột nhiên, cơ thể ầm vang lên một tiếng!

Vẫn còn bàng hoàng, Lục Mặc Trầm nhanh chóng ôm cô nghiêng người, lôi cô ra khỏi lồng kín.

Vân Khanh cảm nhận được trói buộc biến mất, cô lăn trên mặt đất mấy vòng, được che chở nên không bị va đập.

"Được rồi." Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt sâu xa của anh, "Tôi ra ngoài được rồi?"

Không thể tin được.

Người đàn ông cười nhẹ, "Chẳng lẽ còn muốn ở bên trong tiếp?"

"Tôi ra ngoài thế nào vậy?" Không phải nói kiểu gì cũng phải. . . sao.

“Mấy thứ công nghệ cao đến đâu cũng không thể xác định chính xác mà không có chỗ nhầm lẫn, nó cảm biến với nhiệt độ và nhịp tim của cơ thể, tôi thử để nhiệt độ và nhịp tim của cô đạt tới giá trị giới hạn, chó ngáp phải ruồi."

Giọng anh vẫn thản nhiên, lại bộc lộ ra chỉ số IQ và khả năng phân tích cực cao của anh, lúc này Vân Khanh hơi xấu hổ vì đã nghĩ xấu về anh.

Hóa ra vừa rồi anh vừa hôn vừa chạm vào cô là để như vậy...

Loading...
Nhưng anh cũng làm quá giống thật, nhịp tim và nhiệt độ của cô đều bị anh khiêu khích gây nên phản ứng.

Cô cắn cắn môi, "Dù sao cũng cảm ơn anh."

Ánh mắt nhìn trái nhìn phải, cô đang nằm trên mặt đất, anh chống ở phía trên cô, cơ thể dày rộng, tư thế có hơi...

"Vậy chúng ta đứng dậy đi." Vân Khanh lúng túng cử động.

Thế nhưng anh lại không có ý buông ra, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn, ánh sáng hơi lờ mờ, đôi mắt người đàn ông đen như mực, nhìn cô chăm chú, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng đã bị hôn hơi sưng của cô.

Đầu ngón tay thô ráp như có ma thuật, cánh môi Vân Khanh tê rần, hoảng sợ nói, "Anh Lục, tôi muốn đứng dậy."

Ánh mắt của anh âm u sâu thẳm, không nói lời nào, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang áp vào ngực anh lên, nhanh chóng ấn xuống.

Tay nhỏ của Vân Khanh chợt nảy lên, muốn bò dậy!

Cơ thể nặng nề của anh đè xuống ôm chặt lấy cô, để cô cảm nhận sâu sắc.

Hầu kết phái tam trượt lên trượt xuống, giọng nói trầm thấp thở gấp làm lòng người rối loạn, "Thế nào?"

Mặt Vân Khanh đỏ lên từng lớp, vô cùng sững sờ.

Vừa rồi bị kẹt ở trên ghế, cô cảm nhận được một chút, nhưng chỉ cho rằng đó là chìa khóa hoặc bàn tay anh đặt trong túi quần.

Không ngờ... Anh thật sự...

Lục Mặc Trầm áp chế nhìn cô chăm chú, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô, "Chẳng lẽ tác dụng của loại thuốc hôm trước vẫn còn? Đây là làm sao, đều do cô cả."

Vân Khanh buột miệng giải thích, "Không thể. Chút thuốc đó ngày hôm qua anh vừa truyền nước biển vừa uống thuốc, không thể còn sót lại được."

Đôi mắt đen của người đàn ông nheo lại, "Vậy cô giải thích cho tôi biết, tại sao lại thế này."

"..." Cô sao mà biết được.

Vân Khanh cực kỳ không bình tĩnh, trước đó bởi vì anh không thể làm gì được phái nữ thế nên cô cũng không kiêng dè gì.

Nhưng đột nhiên lại bình thường như vậy, đè ép cô thế này, người đàn ông thoạt nhìn vừa nguy hiểm lại vô cùng bá đạo.

Cô sợ.

Cũng không biết rốt cuộc cấu tạo sinh lý của anh ấy như thế nào, liên tiếp nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô liếm môi dưới, “Thế này, anh Lục, tôi sẽ lập tức làm kiểm tra cho anh, ngưỡng BO được chia thành giới tính thật và giới tính giả, "

"Cô nghi ngờ năng lực của tôi?" Giọng nói trầm thấp, khí thế chợt đè nén.

Vân Khanh hiểu rõ lòng tự trọng của kiểu đàn ông cao quý như anh, cười giả lả nói, "Ngài hiểu lầm rồi, bên kia có dụng cụ kiểm tra đo lường, "

Anh khẽ nhướn mày, nhéo chiếc cằm nhọn của cô một cái, cười lạnh lùng, "Một chiếc máy cơ khí còn đáng tin hơn cảm giác của tôi? Thân là đàn ông, tôi không biết khi nào thì mình muốn làm, khi nào thì không à?"

Vân Khanh á khẩu không trả lời được, "Cũng không hẳn là vậy, ngài..."

Đầu anh đột nhiên cúi thấp, hôn lên cần cổ trắng nõn như tuyết của cô, cơ thể cường tráng của nóng bỏng thiêu đốt cô, giọng nói khàn khàn vang lên, "Bây giờ, tôi muốn!"

"..." Đại não Vân Khanh mơ màng, phần da thịt kia bị anh nhẹ nhàng cắn mút mà run rẩy.

Cô sững sờ trong giây lát, máu trong người nóng rực lên, như bị đưa vào lò lửa.

Thắt lưng bị bàn tay to lớn của anh nắm giữ có hơi đau, hai cánh môi mỏng lập tức phát ra nhiệt độ, từ xương quai xanh hôn về phía trước, lại nhẹ nhàng phủ lên môi cô lần nữa.

Khi yêu Cố Trạm Vũ cô cũng từng hôn, từng vuốt ve.

Nhưng chúng đều khác với người đàn ông này.

Cố Trạm Vũ bị kích động nhiều hơn, còn trên người người đàn ông này, sự trưởng thành khiến anh tràn đầy kinh nghiệm, anh đang thử thăm dò, trong thăm dò còn thả ra sự cám dỗ dịu dàng, dùng mọi thứ trong tay anh để vỗ về cô, cũng nhận được sự đáp lại của cô.

Hơi thở trên người anh quá mê hoặc.

Sạch sẽ, mát lạnh, dày nặng như tấm lưng rộng rãi của anh, khiến phụ nữ ỷ lại theo bản năng.

Đầu cô ra sức cố gắng làm mình tỉnh táo, nhưng môi của cô cũng đang chìm đắm trong sự tấn công của anh.

Thế này không đúng...

Ưm... Vân Khanh vặn vẹo cơ thể, không chịu phối hợp, bị anh nắm được đôi tay nhỏ bé, đè lên đỉnh đầu, bàn tay xoa nắn vòng eo cô, cơ thể nóng rực, không dấu vết vén vạt áo lên.

Cơ thể ma sát đã tại tới nhiệt độ trước đây chưa từng có.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô chằm chằm, chỉ cần cô hơi nóng nảy, anh sẽ ngậm lấy cái lưỡi hồng của cô để xoa dịu.

Vân Khanh không biết tại sao mình không thể nhúc nhích được, ý thức dường như dần dần hơi mê man.

Khi bàn tay của người đàn ông di chuyển lên dọc theo làn da trơn bóng như tuyết, chạm vào thứ được bao bọc dưới lớp ren...

Cô đột nhiên rùng mình một cái, vừa kinh hoàng, suýt chút nữa thì thất thủ, ánh mắt buộc phải tỉnh táo lại, quay đầu đi, "Đừng như vậy... Anh Lục! Tôi biết nguyên nhân tại sao anh lại mất không chế rồi, là huân hương!"

Cô cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao mình lại suýt chút nữa thì thất thủ rồi.

Cô dặn thư ký để anh đi tắm huân hương, làm vậy là để anh hấp dẫn Hàn Tuyết Lỵ, rốt cuộc lại tự vác đá đập vào chân mình.

Hiển nhiên lúc này người đàn ông không nghe lọt gì cả, bàn tay vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mày rậm nhíu chặt, "Ngoan chút nào?"

"Anh nhầm đối tượng rồi, tôi không phải Hàn Tuyết Lỵ." Vân Khanh cố gắng đánh thức anh.

Tròng mắt đen của người đàn ông sâu như biển, híp lại, dùng sức khẽ cắn, giọng khàn khàn, "Trời còn chưa tối, tôi lại không biết mình làm ai à?"

"..." Anh vừa nói chuyện là lộ xương, mặt Vân Khanh lập tức đỏ tới mang tai.

Với những người đàn ông khác cô cũng không như vậy, không biết tại sao ở trước mặt anh, một hồ ly như cô lại biết thành thỏ trắng nhỏ.

Cô giận hờn ảo não, nín thở để không ngửi thấy mùi hương, đầu càng ngày càng tỉnh táo, vươn tay đẩy anh ra, "Anh Lục, vừa rồi bị chiếm tiện nghi tôi sẽ không so đo với anh, anh lập tức đứng lên!"

"Cô có thể so đo, tôi để cô ở bên trên?" Anh nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

"..." Vân Khanh cong đầu gối lên muốn ra một chiêu trí mạng!

Cái chân nhỏ chân lại bị anh nhanh hơn bắt được, người đàn ông dùng sức vòng chân cô ngang hông.

Cô tức giận đỏ cả mặt, lại không làm gì được, mép quần an toàn màu trắng bị ngón tay thon dài của anh kéo ra, ánh mắt tối sầm lại, môi mỏng đè lên khóe miệng cô, hơi thở nặng nề gấp gáp: "Cô cũng biết đạo lý tên đã lắp vào cung không bắt không được, một người đàn ông nhịn được mấy lần? Đốt lửa lên thì phải có trách nhiệm dập tắt, tôi thấy vừa rồi cô cũng không ghét, đúng không?"

Dứt lời, lớp vải mỏng bị ngón tay dùng lực kéo ra.

"Tôi không hề trêu chọc anh." Vân Khanh cũng biết hôm qua trong xe anh đã nhẫn nhịn, nhưng không thể nói là cô đốt lửa chứ!

Tay cô bắt được mu bàn tay anh, dùng hết sức ngăn cản.

Anh mở khóa quần, gương mặt vẫn bình tĩnh không thay đổi.

"Anh dám!" Cái thứ của nợ này chọc cô tới mặt đỏ tai hồng, cô hoảng sợ, cầm được cuốn sách hướng dẫn ném lung tung trên mặt đất, định đập vào mặt anh——

Giọng nói của cô trợ lý nhỏ truyền vào, "Chị Vân! Khó khăn lắm em mới tìm được một cái kìm, có thể dùng được không?"

Hai người đột nhiên dừng lại.

Vân Khanh thừa dịp sắc mặt anh đen sì thâm trầm, lập tức bò dậy, nhặt cái váy bị hỏng lên rồi vội vàng quấn quanh eo, gần như là chạy ra ngoài, "Không cần nữa, chị ra ngoài được rồi."

"Hả?" Trợ lý nhỏ ngây ngẩn cả người.

Còn chưa kịp nhìn rõ, chị Vân đã chạy đi như một cơn gió, "Váy bị hỏng rồi, chị đi thay quần áo."

"Ồ..." Trợ lý nhỏ đứng ở đó, lại nghiêng đầu nhìn vào phòng.

Anh Lục đâu?

...

Vân Khanh trở về phòng, nhanh chóng thay quần, gần như là chạy trối chết, lái xe rời khỏi sơn trang.

Cô vốn định lái hai vòng để bình tĩnh lại.

Nhưng càng nghĩ càng thấy mọi chuyện đang phát triển chệch khỏi quỹ đạo, cô nhận bệnh án của người đàn ông này là để kiếm tiền, nhưng khi thương lượng với anh lại suýt chút nữa đánh mất bản thân.

Sau khi hiểu rõ, thì cả kinh.

Trước đây cũng không ít bệnh nhân nam chơi xấu mơ ước cô, cô đều không thèm để ý, bọn họ sẽ sợ cô.

Lục Mặc Trầm người này, sâu không lường được, cực biết tán tỉnh, là cô sợ anh.

Mà cái bệnh này của anh, chợt tới chợt đi, không hề có quy luật để theo, khiến cô hoang mang.

Ví dụ như hôm nay... Cuối cùng là do huân hương hay là do bản thân anh? Biết cô là bác sĩ chủ trị của anh mà còn dám động tay với cô?

Vân Khanh nắm tay lái, trong đầu dường như có một suy đoán đáng sợ.

Cô xem điện thoại, đã một giờ chiều, cô gọi cho Bác sĩ Lý.

"Đón được Hàn Tuyết Lỵ chưa?"

Bác sĩ Lý đang ở trạm xe dưới chân núi, bực bội nói, "Đón cái gì chứ? Tôi đến đây từ sớm, mười giờ cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói đột nhiên không thể tới kịp. Tôi mới bực mình nói với cô ta, cô lại có cuộc thi gì à? Có biết mọi người ở sơn trang đều đã chuẩn bị xong rồi không, anh Lục cũng đang ở đây chờ cô! Nhưng cô Hàn lại nói, chính thư ký của anh Lục để cô quay lại lấy đồ, mới bị trễ, cũng phải tối mới đến được. Cô nói xem, đây là chuyện gì vậy, tôi còn phải đợi đến tận tối!"

Vân Khanh nhíu mày, mười giờ Hàn Tuyết Lỵ gọi điện thoại cho Bác sĩ Lý.

Vậy thì chứng tỏ khoảng hơn chín giờ nhận được thông báo quay lại lấy đồ.

Hơn chín giờ... Chính lúc cô bị kẹt trong phòng điều trị, sau đó Lục Mặc Trầm đi vào.

Cô không nhớ anh có lấy điện thoại ra không, đôi mắt khẽ nheo lại, trái tim càng thít chặt lại.

Vân Khanh không về sơn trang nữa, mà trực tiếp lái xe trở về căn hộ ở trung tâm thành phố, chuyện sau đó ở sơn trang giao cho Bác sĩ Lý giải quyết.

Đối với việc đột ngột chấm dứt điều trị, bọn họ đều không hiểu, nhất thời Vân Khanh cũng không giải thích được.

Đêm hôm đó, cô ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, còn đánh răng nhiều lần, nhưng sâu trong cổ họng vẫn còn hơi thở của anh, cũng không ghét, nhưng cô rất bài xích.

Sau đó viện cớ bị bệnh, xin nghỉ ngơi hai ngày.

...

Thứ hai, Vân Khanh mới đến phòng khám.

Khi cuộc họp định kỳ được tổ chức, hiển nhiên mọi người đã kìm nén rất lâu, có rất nhiều câu hỏi.

Vân Khanh sắp xếp lại bài phát biểu của mình, mặc dù rất khó để ngăn mọi người nói ra lo lắng, nhưng cô nhiều lần khẳng định, mọi tổn thất đều do mình gánh chịu, bệnh án này của anh Lục không hề tầm thường, sau khi cô cẩn thận nghiên cứu kỹ càng, nó đã nằm ngoài phạm vi năng lực của cô, mặc dù mọi người đều tiếc tiền, cũng không có gì để nói.

Sau cuộc họp kết thúc, Vân Khanh nghe nói còn có nữ y tá bật khóc.

Trợ lý mách lẻo với cô, "Đoạn Vũ thầm mến anh Lục rất lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh Lục trên tin tức liền cảm mến! Sau đó lại nghe được tin anh ấy tới phòng khám của chúng ta để điều trị, Đoạn Vũ mới tới xin việc, mới chỉ đi làm được một tuần thì nghe thấy chị tàn nhẫn tuyệt tình nói không thể trị được, cô ấy sẽ không thể gặp lại bóng dáng tuấn tú của anh Lục nữa, đau lòng muốn chết luôn."

Vân Khanh dở khóc dở cười, tên đàn ông nham hiểm như vậy mà có có một cô gái nhỏ si mê ngưỡng mộ?

Đúng là phí của trời.

"Em nói với em gái này, nếu như đến làm việc chỉ vì một người đàn ông thì cô ấy có thể từ chức."

Cô không hề tỏ ra thương xót, trong lòng rất bực bội, đến ngân hàng chuyển chi phiếu một trăm vạn, trả cho sơn trang mười vạn, còn chín mươi vạn còn lại thì gửi lại phòng tài vụ của tập đoàn Thịnh Thế.

Hạ Thủy Thủy nói đúng, cô chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn kiếm được chín mươi vạn này mà suýt bị chim sẻ rình sau lưng *.

*Xuất phát từ câu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

Đối với người đàn ông nguy hiểm, Vân Khanh rất thức thời, không chọc nổi thì lập tức nhượng bộ lui binh né tránh.

Thanh toán khoản tiền sạch sẽ, sau này không còn lý do gì gặp lại nữa, nghĩ đến đây, Vân Khanh thở phào nhẹ nhỏm.

Chỉ là sự nhẹ nhõm này còn chưa qua ngày thứ tư ——

Khoản thanh toán trước đó được trả lại nguyên vẹn!

Vân Khanh kiểm tra lý do hoàn tiền, phòng tài vụ của Thịnh Thế trả lời: Công ty chúng tôi là một tập đoàn lớn, chúng tôi từ chối chấp nhận các khoản thanh toán nhỏ từ nguồn không xác định!

"..." Con mẹ mày.

Không cần biết cái thư trả lời chết tiệt này là ai soạn thảo, ngọn lửa của Vân Khanh đã bùng cháy.

Cô gọi cho thư ký của người đàn ông kia.

Nữ thư ký nhận được điện thoại, dùng giọng giải quyết việc chung nói: "Được, tôi sẽ đi kiểm tra."

Cô ấy không biết?

Vân Khanh nửa tin nửa ngờ, đợi gần mười phút, nữ thư ký mới kết nối lại: "Bác sĩ Vân, sau khi xác minh, quả thật cô hoàn lại tiền, nhưng công ty chúng tôi đã từ chối. Vừa rồi tôi đã xin ý kiến của chủ tịch, anh ấy rất bận nên chưa phê duyệt đồng ý, hai bản hợp đồng vẫn chưa được hủy bỏ, nếu cô muốn chấm dứt thì phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp với anh ấy."

"Không cần gặp mặt nói chuyện đâu, tôi cũng hơi bận." Vân Khanh cười lạnh lùng ngắt lời, "Cô là thư ký của anh ta, quyền hạn thu lại tiền cho anh ta vẫn phải có. Về phần hợp đồng, tôi đơn phương hủy bỏ là được, "

"Bác sĩ Vân, lời nói ban đầu của chủ tịch Lục là, anh ấy là một thương nhân, làm việc chặt chẽ cẩn thận, cũng không tin cô."

Trán Vân Khanh giật giật vì tức giận, anh chặt chẽ cẩn thận cái gì hả? Già mà không đứng đắn mới đúng!

Bộp một tiếng cúp máy.

Nhưng chuyện vẫn vẫn phải giải quyết, cô mới là người không tin anh ta, kiểu đàn ông bụng dạ thâm sâu này, cô cầm trong tay chín mươi vạn của anh ta, ai biết hơi không để ý sẽ bị anh ta định tính kế thế nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, gửi một tin nhắn ngắn cho thư ký.

Hai ngày sau ——

Nữ thư ký trả lời cô: Trưa hôm nay chủ tịch Lục có thời gian rảnh, sẽ dùng cơm tại khách sạn Crown.

Vân Khanh tam làm sớm năm phút, lái xe chạy tới.

Lúc này, tại tầng năm, trong nhà hàng thiết kế kiểu Trung Hoa cổ điển.

Vân Khanh nhìn cách trang trí tinh tế này, chẳng lẽ nhà hàng này là nhà bếp ngự dụng của anh ta?

Hàng ngày tới ăn, một bữa mấy vạn, anh ta vẫn ăn nổi à!

Chẳng lẽ theo giới nhà giàu, khách sạn này chính là do anh ta mở?

Đối với người đàn ông Lục Mặc Trầm này, Vân Khanh không biết gì cả, cũng không có hứng thú.

Đi tới trước phòng bờ biển Na Uy, cô bị một trợ lý nam ngăn lại, "Cô Vân? Xin đợi một chút, chủ tịch Lục đang dùng bữa, không thích có người quấy rầy nhã hứng của anh ấy."

Vân Khanh hiểu anh ta muốn làm khó cô.

Đàn ông vô tình, hơn nữa còn là kiểu người có địa vị cao quý này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Cô thản nhiên cười, "Cứ ăn từ từ, người có tiền thì chơi nhiều, tôi hiểu."

Trợ lý: "..."

Vân Khanh đi vòng quanh hành lang để xem những bức tranh treo trên tường, gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cô định mở Meituan* để gọi món đưa tới.

*Meituan: Ứng dụng giao đồ ăn của Trung Quốc, tương tự Now hay Grab Food

Trợ lý đi tới, "Cô Vân, mời vào."

Cửa phòng riêng được vẽ màu, không nhìn rõ bên trong, Vân Khanh sợ người xấu đang làm chuyện tốt, gõ cửa một cái.

Truyền đến giọng nữ xinh đẹp, "Mời vào."

Đẩy ra thì là ánh đèn sáng ngời, thảm rất trắng, chia làm hai gian, bên trong là ghế sofa, bên ngoài là bàn ăn, có hai bóng người đang ngồi cạnh bàn.

Hàn Tuyết Lỵ gắp một miếng thịt nai vào bát người đàn ông, "Anh Mặc Trầm, cái này ngon."

"Nếm thử rồi à?"

"Vâng, ăn ngon lắm!"

"Còn muốn ăn gì nữa không?"

"Món tráng miệng đậu xanh chưng hoa bách hợp."

Người đàn ông nghiêng đầu gẩy tàn thuốc, một tay xoa đầu cô gái, "Đến phòng bếp, để quản lý tự mình lấy cho một cái."

Hàn Tuyết Lỵ đứng dậy, ánh mắt nhìn thấy Vân Khanh, mỉm cười, cũng không thêm người đàn ông cái gì, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv