Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 252: Anh Đừng Có Coi Thường Tôi Học Nhiều



Vân Khanh chớp chớp mắt, cười khúc khích, “ Vậy anh là ai?”

“………” Lục Mặc Trầm tối xầm cả mặt.

“ Ồ” Cô sớm đã choáng váng đến mức không biết đây là đâu, cô tự hào đập vào tường, nấc một cái, “ Tiên sinh, anh viết tên của anh lên đây, sau này tôi lấy tiền đưa cho anh nha…. Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Cái con mẹ nó.

Lục Mặc Trầm không ngờ được mạch não của cô lại bất thường như vậy, nói ngủ là nhắm mắt ngủ luôn.

Sau khi làm anh nóng lên thì lại thôi?

Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng sờ đôi môi hồng hào của cô,nheo mắt lại, “ Đếm đến 10, không mở mắt thì tôi sẽ hôn lưỡi đó.”

Cái kẻ khốn khiếp bị anh ấn xuống, lại cười mơ hồ rồi hé đôi môi nhỏ xinh ra, không bị anh đe dọa.

Lục Mặc Trầm ánh mắt xâu xa, không bỏ qua mà cúi đầu, dùng lực hôn khiểu Pháp.

Mạnh mẽ mở miệng cô ra, hôn lên khuôn miệng nồng nặc mùi rượu của cô, anh không kiềm chế được , lại hôn mạnh mẽ hơn trước.

Loading...
“ Ư….” Cô nghẹn ngào kêu lên, đầu bị đập vào, cả người nóng rực, bị anh hôn đau điếng, cô không yên phận mà ngọ ngậu loạn lên.

Càng ngày càng háo hức muốn bùng cháy.

Khiến anh háo hức, càng hung bạo hơn.

“ Đau…..anh có biết hôn không vậy?” Vân Khanh khó chịu, anh ta ăn cô,mắt rưng rưng. Tức giận nhìn anh, “ Anh đừng có ăn tôi.”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm tối xầm lại, ngửi lấy mùi hương của cô, cúi đầu cười, “ Nếu không, thì đổi lại em ăn tôi đi?”

Vân Khanh cũng không biết làm sao, đây là kỹ năng sống,” Muốn ăn như thế nào?”

“ Tôi dạy em” Bàn tay to lớn của người đàn ông từ phía sau eo cô luồn xuống.

Lợi dụng sự căng cứng của người cô, anh nhấc bổng cô lên, bế cô vào trong bồn nước đã đầy nước ấm.

Cô ngồi phía trên, hơi thở của anh trở nên nặng nề mỗi lần cô di chuyển, ôm lấy eo của cô rồi hôn cô, “ Nghe lời, quỳ xuống trước đã?”

Vân Khanh nghi ngờ,làn khói mờ ảo của nước nóng khiến cho ánh mắt cô mơ hồ, chớp chớp mắt, cô gióng như một chú mèo nằm sấp lên người anh.

Lục Mặc Trầm dựa người vào thành bồn tắm, nheo mắt lười biếng, anh đẩy người của cô xuống dưới, quỳ trên đùi anh, anh kiêu ngạo nhìn bản thân mình, nhẹ giọng nói, “ Không cần có người dạy, e tự chơi là được.”

Vân Khanh cuộn mình trong bồn tắm, bồn tắm giống như một hồ bơi, cô rất thoải mái, sau đó…. Quay đầu một cái, cô bơi ra khỏi người anh như một con cá.

Trong phòng, có người quay đầu chuẩn bị lấy tinh dầu, quay đầu lại: “…….”

Cái tên chết dẫm.

Anh bắt lấy cô, trượt tay không giữ được, anh nhéo lây chiếc eo mềm mại của cô, “ Để em chơi, em lại đi đâu vậy?”

“ Tôi đang chơi mà, rất vui luôn.” Mái tóc đen dài của cô bồng bệnh lượn sóng trong nước, tạo thành một con thủy quái, cô lấy chân đạp đạp nước, đá phải anh, thoải mái mở mắt, “ Vậy anh để tôi chơi cái gì?”

“……..”

Có người nhìn cô chằm chằm, cả gương mặt tối xầm lại, hoài nghi có phải cô đã thật sự say rồi hay không?

Cứ như muốn chọc cho anh tức ói máu.

Anh bơi đến bên dưới cô, hai tay kẹp chặt lấy hai chân như đuôi cá của cô cố định lại,để cho cô ở giữa làn nước không chuyển động được, bàn tay dùng lực kéo cô, anh hôn cô ở dưới nước, rồi lại cúi người xuống, “ Vẫn nên để tôi ăn em thì hơn.” Vân Khanh không thể lên bờ, ánh sáng mờ ảo.

Cứ như con thuyền đang lênh đênh trên biển, tất cả mọi người đều hư hỏng, có lần con thyền đã gần vào đến bờ thì động tác lại chậm lại.

Rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức cô muốn ngủ luôn rồi, cuối cùng cũng tốt hơn.

Rõ ràng là ở trong nước, nhưng giống như con cá nhỏ mất nước, khi bị bắt lên bờ, đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên môi cô, đem mùi vị của anh ta vào trong miệng của cô,” Ngọt, nhớ lấy đấy.”

“ Ừm ừm.” Vân Khanh lấy tay liên tục đẩy anh ra.

“ Tôi phục vụ chu đáo mà lại đánh tôi sao?” Lục Mặc Trầm giữa chặt lấy tay cô đè lên thành bồn tắm, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm thân thể của cô, giống như một con báo,” Còn muốn nữa không?”

“ Muốn cái gì?” Giọng cô run rẩy, vừa nãy xảy ra chuyện gì thật sự không dám tưởng tượng lại.

Cô nép mình vào bờ vai rắn chắc của anh, “ Tôi hình như sắp chết rồi.”

“ Đã chết rồi chứ.” Lục Mặc Trầm với lấy khăn tắm, quấn lấy cô bế lên,đôi chân dài thon thả nuột nà còn ướt, vừa đẹp lại còn quyến rũ.

Vân Khanh cảm thấy con đường này đang có nguy hiểm chờ đợi cô.

Không thoải mái,lúc nằm trên giường lưng cảm thấy mềm mại.

Lục Mặc Trầm lớn giọng gọi A Thẩm.

A Thẩm lập tức chạy đến, gương mặt đỏ ửng lên, bởi vì những tiếng lúc nãy của Vân tiểu thư hơi lớn.

“ Tiên sinh, ngài có gì dặn dò ạ?”

“ Đem đến một chiếc áo sơ mi mới và một ly trà gừng nóng.”

A Thẩm nhanh chóng đem hai thứ này đến, cửa chỉ mở một khe nhỏ, cánh tay thon dài của anh vươn đến lấy.

Áo sơ mi vứt trên giường, người đàn ông ở cạnh giường, thấp giọng nói, “ Từ mình mặc đi.”

Vân Khanh toàn thân vô lực, cả người nhức mỏi, mái tóc dài ướt nhẹp chuyển động trong khăn tắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi áo choàng tắm ra thay áo sơ mi.

Anh nhìn vậy lại nóng trở lại, cổ họng cũng nóng.

Cô thay xong nằm luôn trên giường, vạt áo bị vén lên, che nửa đùi, trông cô còn quyến rũ hấp dẫn hơn lúc trong bồn tắm.

Lục Mặc Trầm nhịn không được cúi người xuống, ôm lấy người cô, anh nóng lên với ham muốn tăng nhanh, “ Vân Khanh, tôi muốn.”

“ Vân Khanh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đen của anh một lúc, mãi lâu sau cô mới phản ứng lại, hai má đỏ ửng, cô trốn sau gối, đôi mắt rưng rưng, lắc đầu.

“@$%DT$” Anh văng tục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv