"Anh Lục…cưỡi moto đến à? Hình ảnh đó chắc phải đẹp lắm…!” Vân Khanh tưởng tượng đến đó, thì khẽ cười nhạo.
Ánh mắt người đàn ông liếc qua.
Cô mím môi, cô cướp xe của người ta khiến cho người ta không bắt đầu được.
Lục Mặc Trầm lên xe, đóng sầm cửa lại, cả người lạnh tanh, anh vòng vô lăng, khuôn mặt cứng ngắc.
Quả nhiên là đàn ông, chiếc Q7 đồ sộ như lao thẳng lên núi.
Áp suất trong không khí bỗng nhiên tụt xuống cự bỗng nhiên tụt xuống cực thấp. Vân Khanh biết điều, nín thinh không nói.
Trời mưa xối xả, sấm sét đì đùng, tốc độ xe cũng chậm lại, cần gạt nước cũng không chạy nổi.
Trời cũng tối dần, Vân Khanh nhìn ra cửa sổ, gần như không còn thấy gì. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không có tín hiệu.
“Anh Lục, tình hình không tốt đâu…nó…!” còn chưa nói hết câu, chiếc xe va đập rất mạnh.
“Á!” Cô hét lên một tiếng, cả người đập về phía trước.
Người đàn ông, một tay siết chặt vô lăng, tay còn lại giữ lấy tay cô, giọng nói từ tính đầy rét lạnh, “Đập vào người rồi!”
“À…!”
Bàn tay ấm áp của anh đè lên ngực cô, đẩy về phía sau, “Ổn chứ?”
“À…tôi ổn!” Vân Khanh hơi hoảng hồn.
Loading...
Anh mở đèn pha xe, tháo dây an toàn, “Tôi đi xem thử!”
"Này!" Theo tiền thức, cô kéo tay anh. Tay anh vừa ấm vừa khô ráo, lại vội thả ngay ra, “Cẩn thận đấy!”
Người đàn ông nhìn cô ấy, dường như môi anh vừa cong nhẹ.
Hơn mười phút trôi qua, trời mưa càng to, dưới ánh sáng đèn pha, Vân Khanh có thể mơ hồ nhìn ra một bóng người trong màn mưa.
Sấm sét càng nhiều, cô càng lo lắng.
Sau một lúc, thì Lục Mặc Trầm quay lại, “Có một cái cây lăn từ trên núi xuống, tôi thử đẩy rồi, nhưng không được! Đường bị chặn rồi!”
Vân Khanh nhìn anh, không nói gì. Áo anh ướt đẫm được xoắn lên cao, nên có thể thấy rõ vết máu trên cánh tay, dường như anh không để ý, trong lớp nước mưa, khuôn mặt anh trở nên góc cạnh rõ ràng hơn.
Cô hỏi, “Trên xe có thuốc sát trùng không?”
“Ở sau xe!”
Một lát, anh cầm hai cái túi leo lên xe, đóng hết các cửa xe lại, chắn bớt tiếng mưa rơi ầm ì ngoài kia.
Vân Khanh mở đèn trên xe, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt cánh tay anh.
Nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau. Bàn tay đang định đốt điếu thuốc của người đàn ông chợt dừng lại. Cô nhỏ giọng nói, “Anh Lục, một chút nữa rồi hút được không? Tay anh đang chảy máu!”
Lục Mặc Trầm hơi nhăn trán, nhìn khuôn mặt trắng hồng của Vân Khinh chăm chú rửa vết thương cho anh, hơi thở mềm nhẹ thoảng qua da tay anh, ngưa ngứa.
Anh liếc mắt xuống nhìn chiếc áo len của cô, cổ áo tuy nhỏ nhưng khi cô cúi đầu xuống, anh vẫn có thể thấy màu trắng lờ mờ. Khi cô hô hấp, nó khẽ run run.
Anh liếm nhẹ môi mình, cảm giác nóng trong người, khẽ siết chặt điếu thuốc.
“Xong rồi!” Vân Khinh vò miếng khăn giấy dính máu, bỏ lên bệ xe.
Anh đốt thuốc, ánh mắt nhìn cô, giọng nói có chút vui vẻ, “Để đó, ngày mai có người nhìn thấy, thể nào cũng hiểu nhầm!”
"Cái gì?" Vân Khanh còn lờ đờ chưa hiểu.
Anh nhìn cô, trong mắt thoáng qua nụ cười có cũng như không.
Cô nhìn tờ giấy, dường như đã nghĩ ra một chủ đề nào đó…khăn giấy nhàu nhĩ? Xe?
"Chỉ có mấy người tâm địa bất chính mới nghĩ đến cái chuyện đó!” Mặt cô đỏ bừng, tức giận nói. Rồi nhỏm người giật tờ giấy nhét thẳng vào túi áo. Mấy yếu tố gây hiểu nhẩm thế này, tốt nhất là đừng có phát sinh.
Lục Mặc Trầm ném tàn thuốc ra khỏi xe, mỉm cười, “Tôi muốn thay quần áo!”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Vân Khanh gật như giã tỏi, “Ờ…anh ra ghế sau mà thay đi!”
Anh chỉ huy cô, “Cô chui ra đằng sau đi!”
“Này, ghế sau rộng rãi. Tay chân dài như anh xuống đó mới thoải mái!” Cô nhìn anh, bắt đầu tranh luận.
“Tôi thay ở đây, nếu cô không ngại thì cứ nhìn!” Anh thong thả nhìn cô trả lời.
"..."
Dối trá! Ai lại đi thay quần áo ở ghế trước chật chội thế này? Cái tên này dầu muối không vô? Hứ, cô cũng không có hứng bò tới bò lui.
Chưa nói, chỗ đó của đàn ông cô thấy không ít. Tứ chi thì không cần nhắc tới, cơ bắp anh ta xem như cũng hơn người ta, tỷ lệ cơ thể cũng cân đối hơn một tẹo, bộ phận cơ thể thì cũng chỉ là bộ phận cơ thể, nở hoa được chắc?
Nghĩ như thế, cô bình tĩnh, trả lời anh, "Anh thích thì cứ làm, tôi sợ cái gì?”
“Giờ tôi bắt đầu đấy!” Đột nhiên anh sáp lại gần cô, phun một ngụm khói, nhìn cô, trầm giọng nói.
“…!”Anh đừng có cố tình nhấn mạnh giới thiệu chương trình!
Vân Khanh ngại ngùng nhìn anh, gạt đi hơi nóng trên má, nhìn ngón tay thon dài chạm vào thắt lưng kéo vạt áo ra, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Lông mi của người đàn ông dưới ánh đèn vừa dài vừa dày như cánh quạt. Đôi mắt sâu thẳm đang cố tình nhìn cô, trong mắt cũng nồng đậm sự vui vẻ.
Bị anh khiêu khích như vậy, cũng không muốn tỏ ra mình là người yếu duối, Vân Khanh cũng không quay đầu qua một bên, cô nhìn thấy yếu hầu, xương quai xanh, cả lồng ngực rắn chắc đang lộ ra từng chút một.
Đường cong căng đầy, tràn ngập nhiệt huyết, theo hơi thở đều đặn, nhịp nhàng từng nhịp một, mãnh liệt đầy sức sống, chưa nói đến cái cơ bụng sáu múi săn chắc khiến cho người khác cảm thấy rất oi bức.
Áo sơ mi bị cởi ra, bàn tay to lớn của người đàn ông lượn xuống thắt lưng, lúc khóa cài kim loại được tháo ra, quần dài ướt sũng dán sát vào bụng hơi trượt nhẹ xuống. Đường nhân ngư thấp thoáng đầy gợi cảm trên mép quần lót đầy tính công kích, những giọt nước trượt vào.
Cổ họng Vân Khanh như bị thít chặt, cảm giác được nhiệt độ cơ thể tăng cao. Anh từ tốn tháo từng cúc áo và đai quần, thấy rõ quần lót hình viên đạn. Theo bản năng, cô nuốt nước bọt, hai má như phỏng, cô dời mắt đi chỗ khác nhưng vẫn không dời được. Cảm giác như mình sắp phát điên rồi, cô la to.
“Anh Lục, có người ngồi đây đấy, tắt đèn đi!”
"Vậy sao cô không nhắm mắt lại đi?Nói thật đi, cô rất muốn nhìn đúng không?”
Người đàn ông nhìn cô, mỉm cười, rồi đột nhiên, anh kéo quần lót xuống.
Vân Khanh bại trận, cô đành chấp nhận bò ra phía ghế sau, dùng một cái gối che kín mặt mình.
Trong xe im lặng trong mấy giây.
Cô nghe thấy giọng cười đầy lười nhác từ phía trước của người đàn ông, "Tôi nghe người ta nói, ai càng khao khát chuyện gì đó, thì càng muốn nhìn, mà lại không dám nhìn, chỉ dám xem trong âm thầm, đúng không nhỉ?”
“…!”Bà nội nó!
Ám chỉ cô thèm khát cơ thể đàn ông đúng không?
Nhưng cơ thể người thật như tượng đúc trước mặt, cô không có phản ứng, thì còn gì là người bình thường à?
Chưa kể cái tên này cởi quần áo giống như đang làm khúc dạo đầu trên giường, hỏi ai có thể giữ bình tĩnh cho nổi? nỗi?
Cho đến khi người đàn ông phía trước biểu diễn xong màn thay quần áo, thì cô nằm sấp phía sau, úp mặt vào gối ngủ ngon lành.
Mái tóc dài buông xõa trên gối, sợi tóc mỏng manh khẽ len qua khuôn mặt trắng nõn tròn trịa, đầy hương vị phụ nữ.
Vòng eo tinh tế, mềm mại, bờ mông căng tròn, hơi vểnh. Ừ…ờ rất thích hợp khi chuyển qua một…tư thế nào đó.
Ánh mắt của người đàn ông thoáng chốc tối sầm đi. Anh khẽ châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn không dời được khỏi đôi chân thon dài của cô.
Lúc Vân Khanh tỉnh dây, nhịp thở hơi loạn xạ, má ửng hồng. Cảm giác cơ thể mình có gì đó không đúng. Chân tay dường như hơi run rẩy, trong miệng như còn khẽ rên rỉ gì đó, cả người bủn rủn, có chút không chịu nổi, không hiểu lý do.
Hai chân níu chặt với nhau. Cô hơi nhích người lại chạm phải thứ gì đó cứng cứng.
Là cánh tay săn chắc của người đàn ông, chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền áp vào mặt cô, hơi lạnh khiến cô mở mắt, "Tôi…!”
Vân Thanh cau mày, cô lại nằm trong lòng anh ta. Cô nhìn xung quanh, trời còn tối, hị vẫn còn trong xe.
“Anh Lục, sao anh lại xuống ghế sau rồi hả?” Cô nhớ mình rất mệt, vô tình chợp mắt rồi ngủ quên.
Người đàn ông dùng ngón tay thô ráp nâng mặt cô lên, lái chủ đề khác, "Lúc ngủ, cô mơ thấy gì vậy? Khá kịch liệt, còn suýt rớt khỏi ghế, may mà tôi đỡ kịp!”
“…!”
Vân Khanh dụa vào người anh ta, ngẩn người. Trong đầu cô lướt qua, những kí ức vụn vặt cũng theo đó xuất hiện. cô cảm giác cơ thể mình có chút gì là lạ, bụng dưới giật giật. Cô bật dậy, phía dưới như ướt đẫm nước khiến cho cô vô cùng ngại ngùng. Cô giơ tay nắm chặt áo, nhét tay vào miệng, cắn chặt.