“ Mẹ, Lục Mặc Trầm ném một hòn đá chết hai con chim, anh ta điều tra lại chúng ta…. Mẹ biết không, chính là mấy ngày nay, anh ta đi nghỉ ở nước ngoài để kéo sự chú ý của chúng ta, thật ra anh ta điều tra án ở trong nước, điều tra về vụ án lao động nhập cư…. Cái gì đó? Vừa nãy anh ta chính miệng nói khi nhe điện thoại, Qúy Tư Thần tự mình đi điều tra…..”
……
Lục Mặc Trầm đi ra lên xe, Qúy Tư Thần nghe thấy anh luics nãy trầm giọng liền hỏi, “ Cái tên này sao vậy? Lại mất bình tĩnh ở đâu rồi?”
“ Vốn định là mồi lửa cuối cùng, lại ép tôi phải đốt thêm một mồi lửa nữa.” Lục Mặc Trầm nheo mắt lại.
Qúy Tư Thần do dự, “ Cậu đã làm rồi thì thôi.”
“ Làm gì mà đơn giản như vậy, có thể chôn vùi 6 năm trời, đổi cả con cái, tôi và Vân Khanh trùng hợp lại mất đi ký ức. Cảm thấy như có bí ẩn, dựa vào hai mẹ con họ thì không có khả năng đó. Đêm đó đi New York. Có thể điều động được cả một băng xã hội đen đến ra tay, kịp thời đi theo tôi, Bạch Vũ Linh có khả năng này hay sao?”
“ Cậu đang nghi ngờ còn có người khác? Cho nên cậu mới không kết thúc bọn họ?”
“ Ừ.” Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại suy tư, nở nụ cười lạnh lùng, “ Cũng có thể bắt đầu diệt rồi, từng người từng người,theo đúng thứ tự.”
Qúy Tư Thần ồ lên một tiếng, “ Cái tên chết mẹ này đã xắp xếp hết rồi, có không nói thì tôi tính sổ với cậu!”
……
Loading...
Vân Khanh ngủ mê không bao lâu, như cảm nhận được gì đó mà mở mắt ra, tim đập thình thịch, cô nhìn thấy bản thân đang mằn trên giường ở phòng cho khách tại Dư Viên.
Bên ngoài cửa sổ cơn mưa giông đập vào cửa tạo ra tiếng động.
Bên ngoài phòng ngủ, tiếng bước chân của người hầu truyền đến.
Vân Khanh ôm lấy cái đầu đau điếng của mình sau mớ thuốc ngủ bò dậy, hai mắt sưng đỏ không mở ra được, mở cửa phòng, “ Có chuyện gì sao?”
A Thẩm và người hầu quay đầu lại, nhìn cô một lúc,ngập ngừng.
Vân Khanh dụi hai mắt, giọng ấm áp nói, “ Không sao đâu. A Thẩm, cô cứ nói đi.”
“ Vân tiểu thư, ngoài cửa có hai người, có một người đã quỳ một tiếng rồi, chúng tôi không biết có nên gọi tiểu thư dậy không?” Người hầu rụt rè nói, vô cùng khó khăn.
Vân Khanh bước từng bước nặng nề, cảm giác giống như có dao cứa vào chân nhiều lần.
Cô thu lại ánh mắt, mặt không cảm xúc, không nói gì với người hầu, quay người trở về phòng ngủ.
Ngồi trong phòng ngủ 20 phút, tay chân cứng hết, lạnh toát, bên ngoài cửa sổ từng tiếng mưa đập vào.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, mùa xuân trời lạnh ít giông bão,nhưng nay thời tiết thật là kỳ lạ.
Hay là đang giúp cô trừng phạt ai?
Ở xa xa, những tiếng hét yếu ớt từ xa truyền vào.
Đó là giọng của Hạ Thủy Thủy, trong mưa đứng không vững, giọng nói quen thuộc lẫn trong tiếng khóc, cứ liên tục gọi tên cô.
Xin cô ra ngoài.
Vân Khanh nắm chặt tay lại, đầu ngón tay cứng như bị biến thành thép, lòng bàn tay thì cứng lại như hóa sắt.
Ngoài cửa, A Thẩm lạnh lùng nói một câu, “ Ngã rồi…..ai ya,vẫn nên đưa cô ta một cái dù, thiện tai…..”
Vân Khanh đột ngột mở cửa phòng, đi ra giật lấy chiếc dù trong tay người hầu ném xuống sàn, đi vài bước, cô tự ra mở cửa lớn.
Dưới biệt thự có ba bậc thang và một lối đi lát gạch hoa.
Bất chợt tiếng mưa đổ qua mái hiên, từng giọt lác đác rơi xuống.
Cô đứng trên bậc thang, lạnh lùng vô tinhg nhìn xuống phía dưới, có một người đang quỳ dưới đó và một người đang đứng đó.
Hạ Thủy Thủy nhìn thấy cô xuất hiện, trong mưa nước mắt giàn dùa, nhìn người bên cạnh đang quỳ, lại nhìn Vân Khanh, “ Khanh Khanh, coi như tớ xin cậu, Gia Ngọc có lời muốn nói với cậu, cậu để cho cậu ấy một cơ hội đi, bao nhiêu năm chị em với nhau, không phải nói thôi là thôi được, tớ biết cậu là người lạnh lùng, nhưng tớ ghét cái kiểu bỏ mẹ đó của cậu!”
Bao nhiêu năm chị em với nhau.
Những chữ này giống như tiếng sét xé tan bầu trời, một lời nói như lời trong lòng, vừa đau, vừa khó chịu.
Tô Gia Ngọc ướt sũng, tóc rối bết hết vào mặt, chiếc áo khoác xanh trên người có thể thấy cả vết bùn đất, có lẽ cô ta đã ngã trên đường đến đây.
Vân Khanh lạng lùng nhìn ra chỗ khác, không nhìn cô ta.
Nhưng bàn tay nắm lấy tay khóa cửa , móng tay đều gãy hết.
“ Khanh Khanh”
“ Khanh Khanh….. tớ thật sự có thể giải thích, tớ muốn nói rõ với cậu.” Tô Gia Ngọc khóc lóc không ngừng.
Cô ta là người gầy nhất bé nhất trong ba người bọn họ, là mẹ đơn thân, bao nhiêu năm qua sống như thế nào, mọi người đều biết.
Cho nên cô và Hạ Thủy Thủy dùng mọi cách để giúp đỡ cô ta.
Ba người họ đã từng tự cười nhạo bản thân là kẻ thất bại trong tình yêu, lúc hoạn nạn chị em cũng ở bên nhau.
Tình và ý, cứ như thế này mà rạn nứt, một phát vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh.
Cô còn gì để mà nói đây?
Vân Khanh từng bước từng bước bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Tô Gia Ngọc, kéo tóc cô ta, để cô ta ngẩng mặt lên,” Tớ muốn hỏi cậu có đau không? Tô Gia Ngọc, cô có đau không?”
“ Đau….” Tô Gia Ngọc khóc thảm thiết, ánh mắt giống như Vân Khanh tuyệt vọng tột cùng, như mất đi linh hồn.
“ Khanh Khanh, thứ tớ không muốn thấy nhất là sự đau khổ của cậu, cho nên tớ có chết cũng cố gắng giấu đi bí mật này suốt bao nhiêu năm qua, tớ đã quyết tâm sẽ bảo vệ cậu. Bảo vệ tình cảm của chúng ta, tớ cả đời này cũng sẽ không hé ra một chữ nào với cậu. Không để cậu phát hiện ra chuyện đáng chết này….”
Tô Gia Ngọc trầm mặc trong mưa, ôm mặt khóc nức nở, “ Nhưng mà Tiểu Đào bị bệnh, tớ không ngờ được, tớ rất hỗn loạn, con bé vẫn là một đứa trẻ, tớ không thể không lo cho nó, do tớ sinh ra, tớ là một người mẹ, dù nó có là kẻ xấu. Tớ rất sốt ruột, tớ thật sự không còn cách nào khác nữa, bệnh của nó không thể đợi lâu được nữa, tớ đã dằn vặt rất lâu, tớ đã không thể ngủ ngon từ lâu rồi, sau đó tớ mới gọi điện cho Cố Trạm Vũ.Cậu phải tin tớ, anh ta trước đó không hề biết gì cả, tớ một câu cũng không nói với anh ta,thậm chí vì để che giấu, tớ còn không đế anh ta gặp qua Tiểu Đào.Tớ rất sợ Tiểu Đào càng lớn càng giống anh ta, tớ cũng đã nghĩ năm nay, sẽ chyển trường cho Tiểu Đào, tớ rời khỏi các cậu, rời khỏi thành phố S….thật ra điều tớ không thể từ bỏ được, chính là cậu, Khanh Khanh….”
“ Từ trước đến nay chưa từng liên lạc với Cố Trạm Vũ?” Vân Khanh dùng ánh mắt lạnh như băng, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh trong đầu đều đứt hết, cầm lấy cổ áo của Tô Gia Ngọc, kéo cô ta đứng dậy, “ Là thật?”
“ Thật “ Hạ Thủy Thủy gật đầu, “ Số điện thoại của Cố Trạm Vũ, cậu ấy mới hỏi tớ gần đây.”
Vân Khanh cười lạnh lùng, lôi Tô Gia Ngọc vào trong nhà, tránh đi tiếng mưa giọng nói của vài người họ vừa to vừa rõ.
Người hầu và A Thẩm tránh đi chỗ khác.