Cô cúi đầu nhìn tấm séc 1 triệu trên bàn, nhìn chữ viết mạnh mẽ của người đàn ông đó giống như lòng bàn tay thô ráp của anh đang vuốt ve cằm mình,
Vân Khanh giơ tay sờ vào cằm, phần da thịt ấm áp nóng cháy ……
Cô nhớ câu nói trầm ấm dễ khiến người khác hiểu lầm đó, cả hai tai cô đỏ hết cả lên.
Hơn nữa, sao cô cứ cảm thấy người đàn ông này đang chờ cô cá cược thế nhỉ? Sao lại đồng ý nhanh thế không biết?
……
Về nhà.
“Không phải cậu nói anh ta là tên lưu manh à? Không sợ lại bị tính kế à?”
“Nhưng tấm séc là thật.” Vân Khanh vuốt ve tấm séc, cô thật sự thích đến mức không muốn thả ra luôn
“Theo như cậu kể thì tên họ Lục này có đẳng cấp cao hơn cậu nhiều thật, nếu để tớ nói thì thật sự không đáng tin đâu, cậu đừng để bị lừa.” Trong video, Hạ Thủy Thủy lắc đầu.
Vân Khanh thả di động xuống rồi xoay người lấy hộp cơm đã làm nóng, “Thời thế không đồng ý cho tớ kiếm tiền, nhưng thật ra anh Lục này đúng là hào phóng.”
“Lúc trước thì cứ mở miệng là đồ đểu cáng, đồ đĩ, qua một giây lại trở thành anh Lục……da mặt cậu dày quá làm cho tớ phải ngại thay ~”
“Mặt dày dễ dàng sao? Còn không phải vì kiếm ăn à nên tớ mới phải dùng cái mặt già. Tớ suy xét từ nhiều mặt, lần chữa trị thứ 2 sẽ có lợi. Không chỉ giải quyết được chuyện rủi ro về tài chính, mà nếu tớ chữa khỏi cho nhân vật lớn như anh ta thì cũng giải quyết được danh dự của bản thân, cũng được nổi tiếng rồi. Hơn nữa, đám đàn ông trong giới này lắm kẻ phong lưu, tớ chắc chắn đầy người thận yếu ra, đến lúc đó không lo thiếu khách.”
“Tớ thật là phục cái kịch bản này của cậu rồi, còn nghĩ xa xôi quá cơ…..Khanh Khanh à, nhưng nếu…..cậu không chữa khỏi cho người ta thì làm sao bây giờ?”
Vân Khanh suy nghĩ cả nửa buổi tối về chuyện này rồi.
Loading... Lần trước cô chữa trị là vì không để ý, cứ nghĩ là bệnh không nặng, sau đó lại đổi cho bác sỹ Lý xem cũng trộm lười nữa.
Phương án chữa trị cũng rất quy củ.
Lần này chữa bệnh cô phải chọn cách kỳ lạ vì xét cho cùng người đàn ông này đúng là rất kỳ lạ.
Hôm nay cô đến xé rách mặt còn không quên quan sát xung quanh, Lục Mặc Trầm rất che chở cô bạn gái mới này của mình, cô gái đó ngoan như thỏ ấy, nhìn rất ngây thơ, quả nhiên là loại này có thể tấn công tấm phòng ngự của đàn ông tốt hơn loại quyến rũ nhiều.
Chuyện này rất có lợi với cô.
“Cậu cười cái gì mà dâm quá vậy?” Hạ Thủy thủy nhíu mày, “Lại ăn cơm hộp hả? Tự cậu đi xào nấu có thể chết được à?”
“Tớ rất dễ dàng cắt đồ ăn thành kiểu phẫu thuật cơ.”
“……”
“Gia Ngọc đâu?” Vân Khanh mở video nhiều người.
“Không biết nữa, buổi chiều không đi bắt gian với tớ, bây giờ lại không xuất hiện, quả đào nhỏ bảo là về đến nhà là kêu mệt ngủ luôn …… Cậu nói xem có phải là đi hẹn hò với đàn ông hay không?”
Vân Khanh đang nhai cơm liền dừng lại.
……
Ban đêm, tại tòa nhà Tập đoàn Thịnh Thế Tập, đèn đuốc sáng trưng.
Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen, chân dài đi xuống cầu thanh, theo sau anh có mấy quản lý cấp cao.
Xe Bentley dừng trước cổng, lái xe xuống dưới mở cửa xe giúp anh.
Lục Mặc Trầm giơ tay cởi khuy áo duy nhất của áo ngoài, đôi mày nhíu lại và cúi người lên xe.
Chiếc xe hơn 1 triệu khi mở máy không phát ra một tiếng động nào.
Nữ thư ký cứ nhìn về phía kính chiếu hậu mấy lần, nhìn thấy gương mặt anh có vẻ mệt mỏi mà không nhắm mắt nghỉ ngơi, di động thì đặt bên cạnh.
“Chủ tịch Lục, chiều nay cậu Thẩm Thanh Dự gọi điện thoại cho tôi nói là gần đây có người điều tra chiếc Bentley này.”
Người đàn ông nhìn ra cửa sổ, “Điều tra tôi hay là xe?”
Nữ thư ký không nói gì, chắc chủ tịch Lục đã đoán được đối phương là ai rồi.
Người đàn ông cười lạnh, ánh đèn xẹt qua gương mặt anh làm cho nó càng thêm lạnh lẽo, “Đi hỏi xem vì sao người đó muốn điều tra tôi, thả lỏng một chút rồi từ từ chơi. Tiếp tục nhìn chằm chằm công trường Phi Vũ cho tôi. Đừng để cho ông già nhận ra được tiếng gió.”
“Chắc là anh ta còn chưa nói cho ông cụ biết vì vậy chắc là không biết thân phận thật sự của ngài nhỉ?”
Người đàn ông không nói nữa, cụp mắt đốt điếu thuốc, lại liếc mắt nhìn di động.
Nữ thư ký nhìn mặt đoán ý, chiều này chủ tịch Lục ăn cơm với cô Hàn xong liền không rời di động, ngài ấy đang chờ điện thoại của cô Hàn à?
……
Qua nửa đêm Vân Khanh mới nhắn tin cho Lục Mặc Trầm, đồng ý nhận chữa trị lần 2.
Cô chọn lúc này là vì tỏ vẻ không tham tiền, mặc dù đúng thật là cô rất tham tiền ……
Hai là giữa đêm khuya chắc chắn anh đã ngủ rồi, cũng không trả lời ngay để cô đỡ phải nói nhiều.
Tuy nhiên, đúng là cô nghĩ nhiều quá.
Qua hai ngày rồi mà loại đàn ông tích chữ như vàng này cũng chẳng trả lời cô dù một dấu phẩy.
Thẳng đến thứ sáu, thư ký của anh mới đột ngột liên lạc với cô nói là thứ 7 tuần sau anh còn thời gian rảnh, chắc khoảng 1 tuần.
Bây giờ Vân Khanh mới cuống cuồng gửi phương án chữa trị qua cho anh nghiên cứu trước.
Không đến ba phút, một tờ giấy cuối cùng cũng có chữ ký của anh.
Rốt cuộc là anh có nhìn chút nào không vậy?
Lần chữa trị này đúng thật là khẩu vị nặng lắm, cô bạn gái nhỏ của anh đồng ý rồi à?
Thư ký của anh gửi tin nhắn sang: 7 giờ sáng mai chủ tịch Lục bắt đầu xuất phát, bác sỹ Vân cần phải dọn dẹp xong và xuống tầng chờ lúc 6 rưỡi!
Chờ mẹ cô ấy.
Vân Khanh vứt điện thoại sang một bên.
……
7 giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào giọt sương cuối thu.
Dưới chung cư, hoa nhài bắt đầu tỏa mùi thơm.
Khi chiếc xe Audi Q7 dừng ở cổng thì Vân Khanh vừa khéo nuốt một miếng sủi cảo cuối cùng vào bụng, cô hạ thấp cửa xe mình xuống và vẫy tay rất nhiệt tình về phía chiếc Q7.
Nữ thư ký ngồi ở ghế phụ nhíu mày, “Bác sỹ Vân, ý của chủ tịch Lục là cô lên xe của chúng tôi luôn.”
“Cảm ơn nhé, tuy nhiên gần đây tôi đổ nhiều xăng nên cứ phải đi cho hết mới vui.”
Nữ thư ký: “……”
Vân Khanh đeo kính râm và mỉm cười về phía chiếc xe kia, khì khì, chiếc xe Honda nhỏ lao nhanh về phía trước.
Nữ thư ký quay đầu lại nhìn, Hàn Tuyết Lỵ ngồi bên cạnh người đàn ông mới khẽ nói, “Anh Mặc Trầm, chị gái này chẳng nể mặt anh gì cả, có cá tính thật nhỉ.”
Người đàn ông chẳng mấy khi mặc quần áo thoải mái, chân dài vắt lên nhau, lại kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc thì hiện ra bộ dạng con nhà giàu có lười biếng kiêu ngạo.
Trên mặt anh không hiện ra chút cảm xúc nào, môi phỏng nhả ra hai chữ: “Thiếu đòn.”
……
Ở chân núi phía Nam của thành phố S, khu nghỉ dưỡng Tình thú chiếm một khoảng đất rộng rãi chính là đích đến của ngày hôm này.
Vân Khanh dừng xe bên cạnh đài phun nước, lần này đúng là cô bỏ vốn gốc.
Khu nghỉ dưỡng Tình thú, tên như ý nghĩa chính là thiên đường dành cho nam nữ làm chuyện này, khá giống với khách sạn tình yêu trong thành phố nhưng còn cao cấp và chuyên nghiệp hơn nhiều.
Đây chính là liệu pháp dành cho X đã được công nhận, dùng cho bệnh nhân có sinh lý đặc biệt, là nơi có thể kích thích và kích hoạt tính X.
Ở đây cô có quen một đàn anh đã mất công nghiên cứu nó, giờ cô muốn chữa trị cho bệnh nhân 5 ngày, tiền phí còn nửa giá là 100 nghìn nhân dân tệ.
Và cô còn có thể kiếm lời được 900 nghìn nhân dân tệ!
Vân Khanh đi vào khu nghỉ dưỡng tập trung với trợ lý nhỏ và bác sỹ Lý, sau khi phân công nhiệm vụ thì cô đi thẳng đến tòa nhà nghiên cứu.
Cô gặp mấy vị khách du lịch đang giao lưu với chuyên gia, thảo luận phương án chữa trị, tham quan các phòng chữa trị.
Khi mặt trời vừa xuống núi, Vân Khanh liền nhận được điện thoại của trợ lý nhỏ, “Chị Vân ơi, chị còn chưa quay lại à? Chị đúng là bỏ ngài Lục cả một ngày được đấy, mặc dù ngài Lục đồng ý làm theo sắp xếp của bọn em đi xem phim với bạn gái nhỏ, chơi trò chơi, rồi đi câu cá trong hồ nhưng em cứ có cảm giác cả biệt thự tràn ngập một luồng áp suất thấp ý.”