Rạng sáng Vân Khanh mới tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã thấy Vân Dật, dì Mi và cha cô.
Tô Gia Ngọc nhẹ nhàng rút kim tiêm cho cô.
Vân Khanh khẽ nhúc nhích, đang muốn ngồi dậy thì cổ tay đau nhói.
"Đừng nhúc nhích!" Vân Dật quát lên, sắc mặt tối sầm, đi tới cẩn thận ôm lấy cô, đỡ cô ngồi dậy.
Vân Khanh nhìn hai cổ tay đều bị băng bó chặt lại, chân khẽ cử động một chút cũng thấy đau.
Mấy vết thương đều kì lạ như thế, ở lúc nguy cấp thì chẳng cảm thấy đau đớn, nhưng đến khi qua khỏi thì cảm giác lại vô cùng rõ ràng.
Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có dì Mi cúi đầu che đi những giọt nước mắt của mình.
Vân Khanh nhìn ánh mắt nghiêm túc nhưng không che giấu được yêu thương và đau lòng của Vân Thừa Thư, cô cúi đầu: "Cha, con..."
Vân Thừa Thư chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nhìn cô hồi lâu rồi mới cầm tay cô: "Con nói cho cha biết, là ai làm? Ai làm?"
Vân Khanh mím chặt môi, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Đêm giao thừa hôm trước, con nói buổi trưa phòng khám có việc gấp nên không về nhà được. Cha và dì Mi của con chờ con mãi, đến tận khi Vân Dật về cũng không liên lạc được với con. Con có biết mọi người lo lắng thế nào không?"
"Cha, con xin lỗi."
"Con gái cha nuôi lớn, cưng chiều như vậy, tại sao lại bị người khác ngược đãi như vậy cơ chưa? Ai làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, không coi pháp luật ra gì này? Con gái, con có nhớ rõ kẻ bắt cóc con nhìn như thế nào không?"
Vân Khanh nâng tay lên lau nước mắt, trong đầu hiện lên một bóng ma đang không ngừng cười nhạo cô.
"Có phải là cái tên cặn bã Cố Trạm Vũ kia không?" Vân Dật thấy vẻ mặt không muốn nói của cô thì suy đoán. Lần trước dưới căn hộ, chính mắt cậu nhìn thấy Cố Trạm Vũ cãi nhau với cô.
Vân Thừa Thư tối sầm mặt: "Tiểu Khanh, có đúng thế không? Con gái Vân gia chúng ta không phải người Cố gia có thể bắt nạt!"
"Em sẽ bắt anh ta đến đây ngay bây giờ." Vân Dật quay đầu rời đi.
Vân Thừa Thư cũng quay lại: "Mi Lan, gọi điện cho thư kí của Cố gia, tôi sẽ tự mình đi hỏi!"
Vân Khanh chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói thấm lạnh: "Vân Dật, cha, mọi người đừng làm thế. Hãy nghe con nói, đêm giao thừa hôm đó là hôm con và Cố Trạm Vũ kí giấy li hôn. Sau khi con rời khỏi đó thì gặp chuyện không may. Con sẽ không giấu diếm mọi người nữa, chuyện của con có liên quan đến anh ta, anh ta là kẻ chủ mưu, nhưng chuyện này còn liên quan đến rất nhiều người nữa, có Trình Thị, Lục gia, mọi chuyện tương đối phức tạp, cần giao cho cảnh sát xử lý. Nói chung con và Cố Trạm Vũ đã không dính líu đến nhau nữa rồi."
"Anh ta sai người bắt cóc con?" Vân Thừa Thư hỏi.
Tô Gia Ngọc đứng ở một bên, nghe thấy thế thì siết chặt hai tay, đáy mắt hiện lên một mảng tăm tối.
Cô không hiểu được tại sao Khanh Khanh và Cố Trạm Vũ lại đi đến bước này? Gần như anh chết tôi sống, Cố Trạm Vũ sao lại biến thành một người như thế?
Không thể không nghĩ đến chuyện năm đó, cô làm như thế là sai sao?
Vân Khanh không trả lời câu hỏi của Vân Thừa Thư, Cố Trạm Vũ dám làm như thế chứng tỏ anh ta đã nghĩ xong đường lui, bây giờ ở đồn cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì.
Nhất là người đứng sau ba gã công nhân kia.
Vân Thừa Thư bảo Vân Dật đi hỏi một chút tiến triển điều tra bên đồn cảnh sát. Còn ông thì bởi vì luôn cảm thấy áy náy với con gái nên ở bên cô cả ngày, đến tận lúc ông phải uống thuốc thì mới bị dì Mi bắt đi.
Vân Dật ở lại canh giữ bên giường, cầm ly nước của cô lên thổi nhẹ: "Trong lòng cha rất áy náy, bởi vì Vân gia chỉ là một gia đình bình thường nên không có sức chống lại Cố gia. Cha luôn miệng nói mình không bảo vệ được cho con gái, hối hận vì ngày trước đã đưa chị đến Cố gia, nói là chính mình tạo thành nghiệt duyên đó. Cha còn bảo trước đây có bao nhiêu người theo đuổi chị, tại sao cha lại không chịu gả chị cho một người bình thường cơ chứ?"
Vân Khanh nghe thế thì rưng rưng nước mắt. Cô và Vân Thừa Thư không có quan hệ huyết thống, vậy mà Vân Thừa Thư lại chiều chuộng cô nhất.
Phần tình cảm này cô có báo đáp cả đời cũng không hết.