“Không phải là anh ta không làm được à? “ Hạ Thủy Thủy lắc lư giày cao gót, vẻ mặt quyến rũ, “Trước đây không phải cậu nói là 20cm à, gia tộc này di truyền lợi hại quá! Anh ta có anh em gì không hoặc là cha cũng được……”
“Vật thể màu vàng thấp kém này của cậu sau này có thể không đến nhà tớ nữa được không?” Tô Gia Ngọc hoàn toàn nổi giận.
“Người ta là oán phụ khuê phòng mà!”
Vân Khanh cầm lấy chai bia, đôi chân dài trắng nõn gác lên bàn, “Ý này cũng khá hay đấy, cậu leo lên được cha của anh ta thì sau này anh Lục nhìn thấy tớ sẽ phải gọi một tiếng dì nhỏ.”
Tô Gia Ngọc: “……”
Ngay lập tức, một két bi cũng uống hết, Tô Gia Ngọc liền đặt giao hàng bên ngoài.
Hạ Thủy Thủy uốn éo người ngồi bên cạnh Vân Khanh, “Thôi tớ chẳng thèm theo cha của anh ta đâu, tớ nói nhỏ cho cậu biết, tớ yêu thầm một người đã lâu rồi.”
Vân Khanh cười mê ly, “Thế thì đừng bao giờ để cho chồng của cậu biết nhé.”
“Quý Tư Thần! Những người phụ nữ từng ở bên anh ta đều nói, anh ta làm việc này rất giỏi, nghe đồn là thoải mái đến mức chết đi sống lại……”
“Dì Thủy Thủy ơi, cái gì là sống tốt ạ?” Một giọng nói trẻ con đột nhiên xen vào.
Hạ Thủy Thủy phun hết ngụm rượu ra ngoài ……!
Tô Gia Ngọc vội vàng chạy đến, “Tô Đào, sao giờ này con còn chưa ngủ?”
“Mommy, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm thoải mái như vậy thì con cũng muốn ăn kẹo cơ.”
“Ai thoải mái hả? Dì Khanh Khanh của con còn đang muốn nhảy lầu tự tử đây này! Mommy đang phải khuyên nhủ đây, con nhanh về phòng đi.”
Loading...
Vân Khanh:…… Im lặng.
“Nhưng mà con thật sự muốn ăn kẹo lắm!”
“Chiếc răng nào muốn ăn, để mẹ nhổ nó đi luôn!”
“Fuck, giáo dục kiểu này à, cậu quá giỏi.” Hạ Thủy Thủy chép miệng rồi tặc lưỡi, “Nhìn ba người phụ nữ thành công như chúng ta xem! Chồng của cậu ngoại tình, chồng của tớ cũng ngoại tình, còn một người thì chưa kết hôn đã sinh một đứa con gái.”
Vân Khanh cười như khóc, “Nếu không thì ba chúng ta cùng lên sân thượng đi?”
……
Mấy ngày nay sống mơ mơ màng màng nhưng cuộc sống vấn phải tiếp tục.
Ở phòng khám thì có một đám cấp dưới gào khóc đòi ăn, mắc nợ hơn trăm vạn, tên tuổi còn chưa đâu vào đâu đã bị thất thoát, đúng là một đống rác rưởi.
Vân Khanh vừa than thở vừa lấy di động kiểm tra tiền trong thẻ, rút ra một ít để in mấy nghìn quyển sách cấm để đưa cho các y tá đến ga tàu với siêu thị phân phát.
Dù sao thì cô cũng không có tiền thuê quảng cáo dán trên xe buýt.
Tô Gia Ngọc hỏi thăm được người quen ở đài phát thanh, làm cố vấn cho tiết mục chữa bệnh đêm khuya để cô có thể tuyên truyền.
Sau vài lần thì số fans trên Weibo cũng tăng môt ít, cũng có tin nhắn hỏi khám, Vân Khanh nói gãy lưỡi thì cuối cùng cũng có một hai người đến khám trực tiếp.
Vừa gặp mặt thì bệnh nhân nam cũng không muốn đi khỏi đây nữa rồi, có đôi khi Vân Khanh còn rất cảm ơn gương mặt này ấy.
Tuy nhiên khi nhận tiền khám xong thì cô cũng giao bệnh nhân cho bác sỹ Lý.
Gương mặt không đến nỗi nhưng ánh mắt quá đáng khinh, cô cũng chẳng có tâm trạng chữa trị nữa.
Di động vang lên.
“Alo.”
“Gấp gấp! Đến câu lạc bộ Crown ngay với tớ, lão chồng nhà tớ lại đi thuê phòng ở với con đĩ đó rồi! Lần này tới nhất định phải bắt tại trận cho bằng được, mẹ nó chứ!” Giọng nói của Hạ Thủy Thủy còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Cảm giác vừa nôn nóng vừa tuyệt vọng này đã không còn xa lạ với Vân Khanh nữa, đừng hỏi tại sao cô lại thấy quen?
Cô vuốt ve giữa chân mày rồi cởi áo blouse trắng, “Chờ tớ 15 phút.”
Chiếc xe Honda màu trắng bay vụt, thật ra câu lạc bộ Crown cũng chính là khách sạn Crown, nơi này rất lớn, giới quyền quý thượng lưu của thành phố S đều tụ tập ở nơi này.
Cô gặp Hạ Thủy Thủy ở ngay cổng.
“Tô Triết nhà cậu lấy tiền đâu mà đi thuê phòng hả?” Lần trước cô tình cờ nhìn thấy bảng giá phòng tổng thống của Lục Mặc Trầm, một ngày mất phí 30 nghìn nhân dân tệ
“Nếu anh ta thật sự coi trọng con đĩ này chắc là sẵn sàng táng gia bại sản đấy!” Hạ Thủy Thủy cắn môi chảy cả máu ra.
Vân Khanh vỗ vai cô ấy rồi hỏi, “Gia ngọc đâu?”
“Cậu ấy bảo đang có ca cấp cứu nên không đi được. Hai người chúng ta cũng có thể làm được rồi!”
Thang máy lên đến tầng 15, Vân Khanh không kịp ngăn cản thì đứng trước cửa phòng có 2 người đàn ông đang đứng, Hạ Thủy Thủy gật đầu một cái, họ liền đá văng cửa ra luôn.
“Cái đồ đáng băm thành ngàn mảnh nhà anh Tô Triết! Ôi trời, anh còn làm được tư thế này hả?!” Hạ Thủy Thủy chạy vọt vào trong, tay trái cởi một chân giày cao gót, tay phải cầm một chiếc túi bằng da cá sấu cứng như đá đập vào cơ thể trần truồng của người phụ nữ đang hét ầm trên giường!
“Hu hu …… anh Tô……!”
“Vợ à sao em lại đến đây?” Sắc mặt của Tô Triết trắng bệnh, cái mông trần trụi ôm lấy người phụ nữ kia, “Em đừng ra tay mà! Đừng hiểu lầm! Đây là nghệ sĩ mới trong công ty anh, bọn anh đang……”
“Đang khớp kịch bản chứ gì, tôi biết hết!” Hạ Thủy Thủy chế giễu một câu, rồi kéo đầu tóc của người phụ nữ kia, giày cao gót nhọn cũng đập theo, “Đồ đĩ nhà mày, mày thấy giày cao giót của tao nhọn hay là thứ đồ của chồng tao nhọn? Đồ đĩ này, bà đây vẽ vời lên da mặt yêu tinh nhà mày!”
“Anh Tô ơi cứu em, mặt của em!”
“Hạ Thủy Thủy, cô là đồ điên!” Tô Triết tức giận “Cô bắt gian nhiều năm rồi không chơi đủ à! Ông đây chơi phụ nữ thì làm sao? Các cô ấy còn thoải mái hơn cô nhiều!”
“Dùng anh với cái thứ bằng tăm xỉa răng chui vào cơ thể của tôi á??”
“Cô……!” Sắc mặt Tô Triết trở nên xanh mét rồi vung một cái tát.
Vân Khanh ném một chiếc dép lê quá, “Anh Tô giữ vững phía dưới nhé, tôi phải chụp ảnh đã.”
Hạ Thủy Thủy ngã trên mặt đất, cười lạnh, “Mẹ nhà nó chứ, anh chơi bậy bạ nhiễm HIV, dù sao ông nội cũng thưởng cho tôi khi đi bắt gian, chẳng qua hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn chết tiệt đó, tính tình của tôi tăng mạnh hơn đấy!”
Tô Triết giật mình, sắc mặt cứng đờ.
Đánh cũng đánh rồi, sau một khoảng thời gian ngắn rối loạn sau cùng chỉ còn thối nát.
Hạ Thủy Thủy đi vào nhà vệ sinh, Vân Khanh nhìn cô ấy vẫn hơi bình tĩnh, vì vậy cô chỉ đứng canh ngoài cửa cùng với hai người đàn ông lúc nãy,
Tuy nhiên, thời gian qua lâu rồi mà chưa thấy Hạ Thủy Thủy quay lại.
Vân Khanh gọi cho cô ấy, nhíu mày lo lắng, “Cũng làm nhiều lần rồi, chẳng lẽ cậu còn nghĩ quẩn hả?”
“Nghĩ quẩn á? Hừ, bà đây gửi ảnh cho ông nội đòi tiền đã!”
“…… Cậu giỏi” Vân Khanh nhướng mày.
“Tớ đi ngang qua đại sảnh, cậu đoán tớ nhìn thấy ai? Nam thần của tớ! Cậu cả nhà họ Qúy của thành phố S, đẹp trai đến mức bụng nhỏ của tớ tràn nhập một dòng nước ấm! Anh ta lại thay người phụ nữ bên cạnh rồi, mới một tuần thôi mà, cậu nói xem phụ nữ xán lại anh ta như tre già măng mọc vậy thì tớ có nên tham gia hay không?”
Thật ra Hạ Thủy Thủy rất xinh, là loại xinh đẹp mang theo gợi cảm quyến rũ, Vân Khanh thật sự không hiểu mắt Tô Triết mù thế nào nữa.
Giống như Hạ Thủy Thủy nói cô, Cố Trạm Vũ cùng bị mù rồi.
Chắc là người đã tới tay vẫn luôn kém hoa dại bên ngoài.
Vân Khanh nghe ra là cô ấy uống rượu, “Cậu ngoan một chút đi, nhanh quay lại kết thúc chuyện này đã.”
“Không được, tớ phải đi nhìn lén nam thần của tớ đã! Nghe nói thứ đó to lắm, lớn đều không gọi là đinh đinh, cậu có biết gọi là gì không?”
“……”
“Gọi là thả thả nhá! Ha ha……”
“……”
Vân Khanh còn kịp nói thì bị cúp máy, cô thở dài nhìn đôi nam nữ đang bị nhốt trong phòng.
Tô Triết mặc quần áo xong rồi, mặt đang sưng húp lên, anh ta híp mắt nhìn Vân Khanh, anh ta vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ này rất có hương vị, cũng không mặc quần áo có màu sắc tươi tắn, mùa hè cũng là áo cao cổ không tay, váy dài quần dài lạnh lẽo nhưng càng gợi tình, càng thu hút ánh mắt của đàn ông, huống chi dáng người cô vô cùng đẹp.
“Tôi nói cô này, đầu mình màu xanh phơi phới còn có thời gian rảnh giúp Thủy Thủy đi bắt gian à?”
Tô Triết nhìn cô đầy ẩn ý, “Vân Khanh, cô không biết hôm nay chồng mình cũng đến đây thuê phòng à?”