Lời cạn ý sâu, chủ tịch Chu nghe rõ.
Gia đình nhà họ Lục lớn như vậy, ai cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Nhưng chủ tịch Chu vẫn lắc đầu, “Tôi và Lục Mặc Trầm của Thịnh Thế đã từng hợp tác một lần, chưa nói tới quan hệ cá nhân. Chủ tịch Cố có điều hiểu lầm, chủ tịch Cố tuổi còn trẻ và tân duệ, làm việc dứt khoát tàn nhẫn, là tốt. Nhưng điều này cũng vừa may là cấm kỵ của dự án chính phủ lần này, có một phần tố cáo nặc danh ở chỗ tôi, bằng chứng trên đó cho thấy, một năm gần đây Cố thị dùng thủ đoạn không bình thường cạnh tranh ở giới kinh doanh, vô cùng ngang ngược, tổn hại lợi ích các công ty khác trong thương hội. Giá đấu thầu của chính phủ, xin lỗi, e rằng không thể để công ty như vậy tiếp quản, chủ tịch Cố vẫn là xin thông cảm.”
Chủ tịch Cố nói xong, liền đi ra ngoài.
Cố Trạm Vũ bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích, chỉ là khí lạnh cả người khiến anh ta trông giống một tảng băng, đặc biệt là ý cười tàn ác, lạnh lùng toát ra từ trong đáy mắt.
Tố cáo nặc danh?
Một tố cáo nặc danh tốt.
Lục Mặc Trầm.
Thấy ông ngoại che chở, cho anh ta 3 tỷ, Lục Mặc Trầm còn có chiêu sau, thầm điều tra Cố thị, vào giây phút quan trọng, gửi tới một phần tố cáo nặc danh cho Bách Thịnh.
Không thể không nói, Lục Mặc Trầm giống như một con rắn độc nhất, cắn chết anh ta không tha!
Trong giới kinh doanh, công ty nào biết trong sạch? Ở phương diện nào đó dùng một chút thủ đoạn cạnh tranh, lại là một điều bình thường, tất cả mọi người trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.
Lục Mặc Trầm lại phá quy tắc đi điều tra Cố thị? Còn ném những thứ này cho Bách Thịnh, tác phong làm việc như vậy, tổn thương Cố Trạm Vũ anh ta một ngàn, cũng tự tổn thương mình tám trăm, giới kinh doanh sau này, còn ai không ngại Lục Mặc anh?!
Rất đầu tư, để ép anh ta ly hôn với Vân Khanh, hoặc là trả thù 3 tỷ kia của ông ngoại, chơi lớn như vậy!
Trong đầu Cố Trạm Vũ có một dây thần kinh kéo căng, sắp vỡ ra vì phát điên, ý hận thù khiến con ngươi anh ta dần dần trở nên đỏ hoe.
Lục Mặc Trầm cướp vợ anh ta, còn muốn nghiền nát anh ta ở trên sự nghiệp?
Cố Trạm Vũ cười khẩy, ý thù hận bùng cháy điên cuồng, lúc này mỗi khi nhớ tới Vân Khanh, lại khiến cái gai trong lòng anh ta càng ngày càng bén nhọn, đau đớn thấu tận xương tủy.
Đi vào thang máy, anh ta thờ ơ móc điện thoại ra, vừa định bấm số, cửa thang máy đóng một nữa lại mở ra lần nữa, một người đàn ông trung niên cao gầy bước vào.
Cố Trạm Vũ đảo mắt liếc nhìn, một vị cổ đông của Bách Thịnh, chủ tịch Trình thị.
Người đàn ông kia nhìn anh ta vài lần, đột nhiên cười nhạt, “Chủ tịch Cố và chủ tịch Lục của Thịnh Thế, dường như quan hệ không tốt lắm.”
Cố Trạm Vũ lãnh đạm nâng mắt lên, rất bình tĩnh, “Đại thiếu gia Trình hà cớ gì nói ra những lời đó?”
“Tôi cũng là cổ đông của Bách Thịnh, thứ tố cáo nặc danh này, với tư cách là nhân viên nội bộ, hơi tìm tòi một chút liền biết là ai vạch trần nội tình của chủ tịch Cố. Ah, thực ra tôi lại xem trọng công ty con của chủ tịch Cố, vô cùng tân duệ, về thực lực mà nói, không thua công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn Thịnh Thế.” Đại thiếu gia Trình nhướng mày, nhàn nhạt nhìn qua, bỗng nhiên đè thấp giọng, “Thực ra tôi và chủ tịch Lục kia, cũng có chút thù không mới không cũ, người này khiêm tốn, nhưng tàn nhẫn trong xương cốt, bởi vì chút chuyện không ra gì khiến tôi tổn thất to lớn. Không biết chủ tịch Cố có hứng thú, cùng với tôi phản kích một chút không?”
Con ngươi sâu xa, u tối của Cố Trạm Vũ liếc nhìn qua.
Đại thiếu gia Trình cười ranh mãnh một cái, “Có điều, có một điều kiện. Sau khi hoàn thành, tôi có thể đảm bảo, trong danh sách đấu thầu cuối cùng của Bạch Thịnh, có Cố thị.”
.......
Ngày Vân Khanh nhận được điện thoại của Cố Trạm Vũ, là giao thừa.
Cô ở nhà ba phòng hai sảnh bệnh viện Bắc Nhân thuê, làm sủi cảo với dì Mi và cha, buổi chiều Vân Dật sẽ từ trường trở về.
Gần đến buổi trưa, Vân Khanh dự định gói lại 50 bánh sủi cảo đông lạnh, liên hệ với tài xế nhà họ Lục, gửi qua cho các tiểu tử kia nếm thử.