Hóa ra không phải như vậy.
Thật ra nghĩ kỹ một chút thì có gì mà không thể, vốn trước kia Cố Trạm Vũ thích Vân Sương, năm đó theo đuổi chấn động cả trường.
Mãi sau này mới yêu đương với cô.
Nếu cô không đến nhà Cố Trạm Vũ, có lẽ Cố Trạm Vũ cũng sẽ không bao giờ chú ý đến Vân Khanh cô, có lẽ sẽ ở cùng một chỗ với Vân Sương.
Tuy nhiên, vào đêm tân hôn năm năm trước, Cố Trạm Vũ lại dùng Vân Sương để tổn thương cô.
Loading...
Sự tổn thương này, so với Vân Sa còn lớn hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần.
Tiếng động ở cách vách càng ngày càng lớn, người phụ nữ rên rỉ như vừa đau đớn lại vừa vui vẻ, người đàn ông thở dốc, tiếng vỗ đập mập mờ, mọi thứ đều đè nén và mãnh liệt.
Thật ra trên mặt Vân Khanh không có biểu cảm đặc biệt gì, có lẽ đã bị tổn thương đến mức dây thần kinh cảm giác đau cũng đã đứt.
Cô chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo dưới lòng bàn chân ngấm vào tận xương, làm cô run lên, làm cô sợ hãi, làm cô dần dần nghẹt thở.
Hôm nay là đêm hai ba tháng chạp, cô nhớ vào đêm hai ba tháng chạp nhiều năm về trước, buổi tối cô ở lại trường tự học, Cố Trạm Vũ ôm một lò sưởi, cùng với một bát sủi cảo, trèo cửa sổ vào lớp.
Trên sủi cảo còn dính bông tuyết, thiếu niên anh tuấn môi hồng răng trắng, nhét lò sưởi vào bên chân cô, tức giận cầm đũa đút cho cô...
Trong cổ họng có mùi tanh ngọt, cô ngẩn ngơ nuốt xuống, mái tóc rối bời xõa trên mặt, bị nước mắt thấm ướt, lạnh lẽo se lại trên mắt.
Cô không hề chớp mắt.
Thân hình cao lớn của Lục Mặc đi tới, cúi người, cẩn thận vén mái tóc của cô ra, thấy gương mặt như vậy, trong mắt anh lóe lên phức tạp, thấp giọng nói, "Tôi chỉ nghĩ, em nên biết."
Vân Khanh nâng ánh mắt ứ nước lên, nhìn anh, chợt nở nụ cười.
Anh nhẹ nhàng áp cô lên tường, đốt ngón tay thon dài giữ lấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, dùng ngón cái xoa nhẹ, nhỏ giọng nói, "Để cho em biết, em và tôi cũng không phải là tội không thể tha thứ."
"Vợ anh như vậy, anh không đau lòng à?" Vân Khanh khó hiểu nỉ non, bàn tay từ từ ấn chặt trái tim, "Nhưng tôi đau quá, Lục Mặc Trầm... Thật sự rất rất đau... Anh nói cho tôi biết, cách để đao thương bất nhập..."
Nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay anh, từng giọt từng giọt, đều là tình yêu sâu đậm nhất dành cho người đàn ông ở cách vách.
Cô đã từng yêu Cố Trạm Vũ như vậy...
Ánh mắt Lục Mặc Trầm u ám, giang tay nhét cô vào trong lòng, ôm thật chặt, cảm nhận cơ thể lạnh lẽo của cô, anh khóa chặt tay cô, mạnh mẽ cố chấp hôn lên đôi môi cô, "Có một cách. Em đến bên cạnh tôi..."
Vân Khanh mở to mắt, phút chốc, hai mắt đẫm lệ, anh rất nhẹ nhàng, chị ngậm môi dưới của cô, vách tường truyền đến từng tiếng vang, cách vách điên cuồng như vậy, vô cùng vui vẻ say sưa.
Cô đột nhiên kiễng chân lên, men theo đôi môi mềm mại có lực của người đàn ông, chủ động hôn sâu.
Lục Mặc Trầm cứng đờ, cơ thể bắt đầu căng thẳng, bàn tay ôm chặt eo cô.
Cô hôn không có cách thức gì, có chút vội vàng, càng giống như đang trút giận, hoặc có lẽ là tự hành hạ bản thân, đầu lưỡi hui vào khoang miệng thơm mùi thuốc lá, dây dưa thật sâu với anh.
Cơ thể Lục Mặc Trầm đè lên, cô phải dựa vào trên vách tường.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, âm thanh từ cách vách truyền tới càng giống như liều kích thích, ngón tay véo áo len của cô lên, chạm vào làn da trắng nõn mềm mại, men theo vòng eo đi xuống, đi tới nơi kia, cơ thể Vân Khanh run lên, tiếng thì thầm quấy nhiễu tràn ra trong miệng, đầu óc cô trống rỗng, nước mắt theo tiếng nức nở nhỏ vụn từ khóe mắt chảy xuống, cô càng điên cuồng hôn lên đầu lưỡi ấm áp của anh, lửa nóng truyền vào trong máu, tội lỗi và buông thả run rẩy.