Quý Chỉ Nhã nhận được điện thoại của cục vệ sinh, vị lãnh đạo nhỏ này nhận tiền lại không chịu tiếp tục làm việc, hại chết cái phòng khám kia, còn tới chất vấn cô ta, có phải là chị em với con tiện nhân Vân Khanh kia không?!
Là ai đã lan truyền tin tức này?
Quý Chỉ Nhã nghĩ không ra, cho đến hai ngày sau, cô ta đi uống trà chiều với con gái của cục trưởng cụ vệ sinh.
Con gái của cục trưởng đột nhiên hỏi cô ta Cụ, "Chị Chỉ Nhã, nghe nói chị có em gái à?"
Vẻ mặt Quý Chỉ Nhã thay đổi đổi, nghi ngờ cười cười, "Nói gì vậy, chị làm gì có em gái. Em nghe ai nói thế?"
"Cha em ấy, mọi người trong cục đều truyền tai nhau, bà chủ của một phòng khám là em gái của chị, là đứa con gái thứ hai chưa nhận lại của nhà họ Quý."
Loading...
Khuôn mặt Quý Chỉ Nhã lập tức biến sắc, không biết phải nói gì.
Sau buổi trà chiều, cô ta để A Hải nhanh chóng điều tra, mới biết được chuyện gì xảy ra!
Cái con tiện nhân Vân Khanh không biết xấu hổ kia, lại có thể cầm một bức ảnh ghép đi rêu rao khắp nơi, lan truyền hai người là chị em, phòng khám của cô ta được nhà họ Quý bảo vệ!
Khốn kiếp!
Quý Chỉ Nhã tức đến nổ phổi, loại người như Vân Khanh sao có thể mặt dày như vậy, sao có thể nói những lời đó ra khỏi miệng được!
Quý Hàn Thiên chỉ là cha của một mình cô ta, loại đê tiện này, đúng là không biết xấu hổ!
Chẳng lẽ Vân Khanh đoán được là cô ta đứng phía sau sai khiến à? Trái lại còn phản kích lại được cô ta!
Quý Chỉ Nhã đi tới đi lui, không bình tĩnh được, hận không thể lập tức tìm người đốt trụi cái phòng khám rách nát kia!
Bạch Vũ Linh từ ngoài về, nhìn thấy con gái như vậy thì cau mày, "Tiểu Nhã, sao lại không vui thế? Dù con đang ở trong nhà mẹ nhưng con vẫn phải luôn ghi nhớ, bất kể trước mặt ai, thì biểu hiện cũng không được lộ rõ ra trên mặt như vậy, dễ khiến người ta nắm được thóp."
"Mẹ, không phải ngài nói muốn đuổi Vân Khanh ra khỏi thành phố S à, vậy chúng ta tăng tốc độ lên đi." Quý Chỉ Nhã thúc giục.
"Cần bàn bạc kỹ hơn, nó một không phạm pháp hai không trộm cướp, lý do gì đây?"
"Nhưng cô ta đã ngủ với Mặc Trầm, ngài không lo lắng à? Con hận cô ta thấu xương, con muốn nhanh chóng tống khứ cô ta đi, để cho cô ta không có đất đặt chân! Mẹ cũng không biết cô ta ghê tởm đến mức nào đâu, lại có thể trâng tráo đi khắp nơi nói chúng ta là người thân của cô ta, còn nói cô ta là con gái chưa nhận lại của nhà họ Quý!"
Bạch Vũ Linh đột nhiên quay người lại, ánh mắt tối sầm, "Con gái chưa nhận lại của nhà họ Quý? Nó nói như vậy? Chuyện gì xảy ra!"
Quý Chỉ Nhã nhận thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình, không thể không khai báo mấy chuyện mờ ám của cô ta ra.
Nghe xong, sắc mặt Bạch Vũ Linh trở nên khó coi, khiển trách, "Trước khi con động vào phòng khám của nó, sao không bàn bạc với mẹ trước? Con lỗ mãng quá rồi, Tiểu Nhã, con cho rằng dùng một chút lợi ích là có thể làm nó không có chỗ đặt chân à, con xem đi? Ép nó, nó trở tay phản kích, trói bản thân lại với chúng ta, lần này sao có thể đuổi nó đi được nữa? Bây giờ một số ít người nghi ngờ quan hệ giữa chúng ta và nó, con đã từng nghĩ đến việc Mặc Trầm biết nó là em gái của con, Mặc Trầm sẽ nghĩ như thế nào?! Con đúng là hồ đồ!"
Quý Chỉ Nhã sững sờ, con ngươi từ từ co lại, đúng vậy, Mặc Trầm biết Vân Khanh là em gái cô ta, Lục Mặc Trầm nhất định sẽ nghi ngờ...
...
Vào ngày hai ba tháng chạp, A Quan thông báo Vân Khanh, đã điều tra sắp xếp lại một phần tài liệu, cô có thể cầm đi.
Vân Khanh chạy tới chỗ hẹn, lại thấy một người đàn ông tuấn tú nghiêm mặt ngồi đó.
Cô bình tĩnh, chân nhỏ dừng bước, không muốn đi qua.
Lục Mặc Trầm đang uống cà phê, sương mù che khuất đường nét rõ ràng, ngón tay thon dài vân vê tập tài liệu kia, lắc lắc, ý bảo đồ cô cần đang nằm trong tay anh, muốn lấy thì đi qua.
Vân Khanh: "..."
Bĩu môi, muốn đi, lại không cam lòng.