"Hả?" Vân Khanh sửng sốt, quen biết từ trước? Cô bối rối nhìn gương mặt thâm thúy của anh, anh hỏi câu này là có ý gì?
Chẳng lẽ bọn họ đã biết nhau từ trước?
Nhưng cô không hề có chút ấn tượng nào cả. Với giá trị nhan sắc và khí chất cỡ này của anh, người đàn ông nhìn qua là khó quên, nếu đã từng tiếp xúc, sao có thể không để lại ấn tượng chứ?
Vì vậy Vân Khanh cảm thấy, hẳn là bọn họ không quen biết nhau.
Nhưng từ cách nói chuyện đến ánh mắt của anh hôm nay, đều lộ ra một vẻ rất sâu xa và kỳ lạ.
Cuối cùng là anh bị sao vậy? Tại sao lại đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ như vậy?
Loading...
Vân Khanh không khỏi nhíu đôi lông mày tinh tế, bởi vì dưới khuôn mặt đứng đắn của anh thường là sự không đứng đắn, cô nhìn anh chăm chú, hỏi "Lục Mặc Trầm, bây giờ anh đang dùng một cách khác để... Tán tỉnh tôi à?"
Nói đến hai chữ ‘Tán tính’ hai chữ, cô hơi cắn răng.
Người đàn ông sửng sốt, ánh mắt thâm thúy càng trầm và đen hơn, ngược lại đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại của cô, dắt cô ngồi xuống ghế sofa, "Tôi nghiêm túc, không phải là nói đùa."
Vân Khanh liếc nhìn anh một cái, thật sự không phân biệt được lúc nào anh nghiêm túc, lúc nào thì nói đùa.
Kiểu đàn ông như anh, dường như căn bản không có lúc nào là nghiêm túc.
Anh ấn cô ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở đối diện, chân dài của người đàn ông gập lại, đầu gối chạm vào đầu gối của cô, gương mặt lại có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nói với cô, "Sáu năm trước đại khái tôi cũng ở Boston."
Con ngươi Vân Khanh nhướng lên, rất bất ngờ. Cô yên lặng, nắm lấy ngón tay hỏi, "Có phải khi đó anh kết hôn với Vân Sương không?"
Anh: "Gần như vậy."
Vân Khanh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười, "Thì ra chị ấy và mẹ đến nước Mỹ, vì vậy gặp được anh, hai người kết hôn sớm như vậy..."
"Hiện tại tôi muốn hỏi em, lúc em du học ở Mỹ có từng đến tìm Quý Chỉ Nhã không?" Con ngươi sâu thẳm của Lục Mặc Trầm nhìn cô.
Vân Khanh nhíu mày, theo bản năng rất phản cảm khi dính dáng đến hai người phụ nữ đó .
Cô lắc đầu, "Không, chưa bao giờ."
"Suốt một năm em chỉ ở đại học Harvard à? Chưa từng gặp cô ta, cũng chưa từng gặp tôi?"
Vân Khanh không hiểu tại sao anh lại hỏi đi hỏi lại vấn đề này?
"Anh đang nói bóng nói gió tôi, bởi vì Vân Sương kết hôn với anh, nên tôi bám lấy mấy người à?"
"Em hiểu lầm rồi."
"Vậy anh có ý gì? Lục Mặc Trầm, thật sự năm đó tôi rất nghèo, sinh hoạt phí cả năm của tôi còn không chuẩn bị đủ, tôi nhớ hồi đó gần như không ra khỏi cổng trường, vẫn luôn vừa học vừa làm, tôi không hiểu tại sao mấy người lại cứ thích chất vấn cuộc sống trong một năm đó của tôi?" Vân Khanh không kiềm chế được sự cực đoan, bởi vì một năm đó, một năm chết tiệt đó, đã thay đổi cuộc đời của cô và Cố Trạm Vũ.
Nhưng cô rất oan ức, trí nhớ của cô giống như có chút vấn đề, nhưng lại không nói rõ là vấn đề gì.
Đến bây giờ vẫn có thể liên lạc với mấy bạn học cùng khóa năm đó, điểm thi chuyên ngành của cô cũng được ghi chép trong hồ sơ, lần trước trở về Harvard, từng cành cây ngọn cỏ trong sân trường cô đều quen thuộc, điều đó chứng tỏ cuộc sống học tập của cô cũng rất phong phú mới đúng?
"Mấy người?" Lục Mặc Trầm nhận ra cảm xúc ác cảm của cô, cau mày hỏi lại, "Còn ai từng chất vấn cuộc sống năm đó của em?"
Vân Khanh không muốn nhắc tới Cố Trạm Vũ, tất cả đều là đau đớn thấu xương, cô khẽ nhếch môi, "Tóm lại, mặc dù chúng ta đều sống ở Mỹ, nhưng cuộc sống học tập sinh hoạt của tôi rất đơn giản, tôi, anh và Vân Sương, cũng không có giao điểm."
"Cho nên em cảm thấy, em không biết tôi?"
Vân Khanh gật đầu, "Khi đó tôi là sinh viên, sao có thể quen biết một người như anh chứ."