"Trong mắt anh, em không đáng coi trọng như thế à?" Ánh mắt Quý Chỉ Nhã trở nên đáng thương, nước mắt tuôn rơi, "Anh vẫn biết, em là hoa khôi của trường, lời nói hành động mọi mặt đều đúng mực, ngay cả khi nói chuyện với các bạn nam em còn giữ một khoảng cách, sao anh có thể coi em như vậy?"
"Thời gian, có thể thay đổi mọi thứ." Cố Trạm Vũ cười vô cùng lạnh lùng, đáy mắt là sự đau đớn vô hạn.
"Vậy nếu em nói cho anh biết, suốt năm năm qua, em không hề phát sinh quan hệ với Lục Mặc Trầm lần nào cả thì sao?" Quý Chỉ Nhã ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, "Lục Mặc Trầm quá lạnh lùng thờ ơ, trong năm năm này, đôi khi em nhớ đến khoảng thời gian anh theo đuổi em, anh mang bữa sáng cho em, đứng dưới tầng chơi ghi-ta, cợt nhả dụ dỗ em. Cho dù sau này anh yêu Vân Khanh, anh cũng chưa bao giờ làm như vậy với cô ta, là cô ta ở vị trí thấp hơn, là cô ta làm nhiều điều cho anh. Trạm Vũ... Chẳng lẽ đêm hôm trước, anh không cảm nhận được sao? Nơi đó, chưa hề có người đàn ông nào đi qua..."
Lời nỉ non mềm mại, lông mi cô ta ngượng ngùng run rẩy, kiễng chân hôn lên đôi môi anh ta.
Loading...
Chặt hay không, đương nhiên Cố Trạm Vũ đã thử, nhưng bởi vì một câu của cô ta, chưa hề có người đàn ông nào khác đi qua, lại đánh trúng điểm chết người của anh ta.
Quý Chỉ Nhã vừa hôn vừa nói, "Em đã nghe mẹ nói về việc ly hôn giữa anh và Vân Khanh. Hóa ra trong năm năm qua anh cũng đã rất đau khổ. Trước đây Vân Khanh đã đánh mất trinh tiết, mới có thể khiến anh phải đau đớn như vậy... Em là chị gái của cô ta, lại vẫn luôn giữ mình trong sạch vì anh, anh không cần phải tiếc nuối nữa, dù sao năm đó anh cũng từng thích cả hai người, anh không lấy được lần đầu tiên của cô ta, nhưng anh có được em, em thuộc về anh, Trạm Vũ..."
Cố Trạm Vũ giống như bị tình cảm dịu dàng của cô ta đầu độc, trong đầu chỉ còn lại câu nói ‘Hai người là chị em’, không có được Vân Khanh, nhưng lại lấy được Vân Sương.
Thật ra trước kia Vân Sương và Vân Khanh rất giống nhau, với vầng trán nhọn xinh đẹp và lông mày đen phẳng.
Chỉ là Vân Khanh lạnh lùng hơn hơn, sự lạnh lùng lộ ra trong ánh mắt, còn Vân Sương thì dịu dàng, ít nói, ôn hòa khiến gương mặt của cô ta có vẻ đẹp hơn Vân Khanh.
Cố Trạm Vũ hoảng hốt cúi đầu, thấy hai hàng lông mi vừa dày vừa dài lại cong vút, lông mi của Vân Khanh cũng rất cong, hơi thưa, nhưng phần đuôi lại cong lên, khi chớp mắt tựa như cánh bướm đáng yêu.
Quý Chỉ Nhã thấy ánh mắt anh ta vừa sâu vừa đen, hơi thở hơi nóng lên, cô ta hơi nhắm mắt lại, phút chốc cụp mắt xuống, nở một nụ cười mê hoặc.
Cô ta biết khi nào thì mình trông giống Vân Khanh.
Quả nhiên Cố Trạm Vũ từ từ nhắm mắt lại, giống như một đứa trẻ không tìm được nhà, bỗng nhiên có bến đỗ yên bình, cố chấp mà hoang mang, lại say đắm trong đôi mắt chớp chớp đầy lôi cuốn và khuôn mặt mềm mại của cô ta.
Có vẻ như ...
Vân Sa không giống, ngoại trừ đôi tay.
Nhưng Vân Sương lại rất giống, thỉnh thoảng có bóng dáng của Vân Khanh trong ánh mắt.
Anh ta vĩnh viễn không thể tìm được sự sảng khoái trên người Vân Khanh, nhưng trên người Vân Sương anh ta có thể nhận được sự an ủi lớn nhất.
Khi Vân Sương bị anh ta đè ở phía dưới, khi khóc thút thít, khi thỏa mãn, anh ta thấy được Vân Khanh.
Vì vậy đêm hôm trước, Cố Trạm Vũ thật sự rất thỏa mãn, nhiều năm làm cùng với bao nhiêu phụ nữ cũng không có được sự kết hợp thỏa mãn như vậy.
Quần áo bị mạnh mẽ xé toạc trong không khí, Quý Chỉ Nhã nhìn thấy quần áo đoan trang trên người biến mất từng cái một, làn da cô ta hơi run lên.
Trong nháy mắt, cô ta bị cánh tay cường tráng của người đàn ông nâng lên ngã xuống sofa, trong miệng cô ta thốt ra một tiếng hét, hoảng sợ, nhưng lại mong đợi, ngượng ngùng đẩy tay người đàn ông ra, bàn tay kia nhanh hơn nắm được hông cô, lật cô ta lại, ấn mạnh vào thành ghế sofa, xé nát vải vóc trên người cô ta, điên cuồng chìm đắm, cuối cùng trước sau như một.