Cô là một chuyên gia X, cho dù không có sinh hoạt X, nhưng đối với chuyện nào đó vẫn hiểu rõ.
Người phụ nữ cho người đàn ông....gì đó, không phải anh vừa mới nói như thế?
Người đàn ông này là giở trò lưu manh với cô?!
Mặt cô lạnh lùng, chậm rãi nhìn qua, ánh mắt sâu xa của người đàn ông, mang theo chút ý cười, “Học được tận hưởng thế nào, sau này sẽ thích ăn nó.”
“.....” Lời lẽ ba phải, bạn phải hiểu thành mập mờ thì sẽ mập mờ đến vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Vân Khanh, lại căng thẳng lại đỏ thêm chút nữa, hơi nhìn chằm chằm anh, hô hấp rối loạn.
Mà người đàn ông này, ngũ quan đẹp như khuôn đúc, sắc mặt như thường, trầm thấp nói, “Tay bất tiện, rút điếu thuốc cho tôi?”
Vân Khanh đè xuống sự kích động muốn ném anh bình ga, mẹ nó, cô chỉ là muốn thay quần áo mà thôi! Còn phải đợi đến sang năm?
Cởi bao tay ra, rút ra một điếu từ trong hộp thuốc lá, đưa tới, anh không nhận, Vân Khanh chỉ có thể nghiêng người về phía anh, đầu ngón tay cầm điếu thuốc kia đưa tới bên môi anh.
Ánh mắt thuận tiện liếc nhìn hai cánh môi mỏng gợi cảm, thoạt nhìn rất mềm mại, lộ ra sự mê hoặc nam tính độc nhất, cô có chút miệng khô lưỡi khô, có lẽ là phản ứng bản năng của phụ nữ trưởng thành.
Chợt phát hiện ánh mắt người này, đang nhìn chằm chằm cô một cách sâu xa.
Vân Khanh nhanh chóng né tránh, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, đồng thời ngậm lấy điếu thuốc, cánh môi ấm áp không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay cô.
Ầm một tiếng, lỗ tai cô nóng lên, đầu ngón tay cũng cực kỳ nóng.
Cô nhanh chóng rút tay mình về.
Nhịp tim hơi lộn xộn, không còn dũng khí cầm lấy bật lửa trên bàn nữa.
Giọng nói ấm áp của người đàn ông, “Sao thế?”
Loading...
Vân Khanh cách xa hơi thở của anh, cúi đầu, “Anh Lục, hôn nay anh kê đơn thuốc, trong thời gian uống thuốc tốt nhất đừng hút thuốc.”
Lục Mặc Trầm hơi nhướng mắt, nhìn cô lần nữa, động tác châm thuốc rất mê người, cong môi về phía cô, “Thuốc giống như phụ nữ, cô nói cho tôi biết, đàn ông bình thường cai thế nào?”
Vân Khanh sờ vành tai nhìn đi chỗ khác, không thể nào trả lời câu hỏi này của anh.
Tim đập thình thịch.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, sợ nhất có người đàn ông tiết chế giở trò lưu manh, mà lại điểm đáo vi chỉ*.
*Điểm đáo vi chỉ (点到为止): Đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Có nghĩa là: Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ là đã đủ rồi.
......
Mười giờ tối, phòng Tổng thống trên tầng cao nhất.
Vân Khanh bước vào, hơi quan sát một phen, cảm thấy anh hẳn là tới ở, có bàn làm việc có máy pha cà phê.
Chờ một lát, một người phụ nữ trông giống thư ký bước vào, trong tay xách một cái túi, “Chủ tịch Lục, quần áo phụ nữ anh muốn.”
“Đưa cô ấy.” Người đàn ông đứng lặng im bên bàn làm việc bên trong, cúi đầu nhìn một phần văn kiện.
Vân Khanh đưa tay nhận lấy, cảm thấy thư ký của anh cũng là xinh đẹp hạng nhất, có chút giống ai?
Cô thư ký cẩn thận nghiêm túc làm xong việc, cũng không tò mò cũng không nhìn nhiều, rời đi rất nhanh.
Vân Khanh suy nghĩ một lát, quay đầu, “Anh Lục, thư ký của anh và cô Tống Cẩn Mỹ là quan hệ thế nào?”
“Chị em.”
Vân Khanh không nói gì, nhìn anh đầy ẩn ý.
Trong phòng yên tĩnh chốc lát, người kia từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên, dáng vẻ hút thuốc nhíu mày có vài phần lưu manh, “Nhìn gì? Chị em tôi đều không làm. Có thể làm không, cô không biết?”
“.....” Vân Khanh ho khan một tiếng, bị sự thẳng thắn của anh đánh bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt choáng váng, cúi đầu nhanh chóng đi về phía nhà tắm.
Lục Mặc Trầm nghe thấy tiếng khóa trái cửa, ngón tay ném tập văn kiện đi.
......
Lần nữa xác định cửa phòng tắm khóa trái, không phải nhà mình, sẽ không có cảm giác an toàn, huống chi ngoài cửa có một người đàn ông nhìn không ra tốt xấu.
Liếc nhìn bồn tắm sang trọng, Vân Khanh trực tiếp mở vòi hoa sen.
Đi tới trước gương cởi quần áo xuống....
Phụ nữ tắm rửa luôn là chậm chút, khi không gian rộng rãi đột nhiên phát lên một tiếng rầm, Vân Khanh bị hù đến gần như hét chói tai.
Ngay sau đó bức tường trắng bên cạnh chiếc gương đột nhiên nứt ra, mở ra!
“Gâu! Gâu!” Một bóng đen xông vào, sau khi nhìn thấy Vân Khanh hung dữ kêu lên, cái đuôi to nhanh chóng nhào tới.
“Mày có chuyện gì?” Sắc mặt Vân Khanh trắng bệch, lúc tức giận phát hiện chiếc gương kia lại là một cánh cửa, liên thông với phòng bên cạnh.
Cái quỷ gì?!
Ngay sau đó, bóng dáng người đàn ông cũng tiến vào, kèm theo tiếng quát mắng tức giận trầm thấp: “Bát ca, mày lại nháo?”
Anh cao lớn thẳng tắp đứng ngay ngắn, đôi mắt đen láy nhìn về phía người phụ nữ hoảng hốt lo sợ kia, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Sorry, nó nhất định muốn tìm cô.”
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt sâu xa kia liền hơi khựng lại.
Dưới ánh đèn sáng rực, người phụ nữ đứng trong cột nước, mái tóc dài ướt đẫm nhỏ giọt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến ngất, ánh mắt trầm tĩnh, cơ thể vốn nên không mảnh vải che thân....lại quấn chặt một chiếc khăn tắm lớn, từ cổ đến chân....
Khăn tắm rất dày, cho nên cho dù thấm nước, nhiều lắm cũng chỉ tôn lên đường cong thướt tha, hai điểm xinh đẹp trước ngực kia đội khăn tắm lên, cũng bị cánh tay mảnh mai của cô kịp thời ôm lấy.
Lục Mặc Trầm đút một tay vào túi quần, nhìn người lại nhìn chó.
Bát ca và chủ nhân nhìn nhau, mắt chó trong suốt, sau đó, chui đến bên chân người phụ nữ, mở miệng cắn.
Vân Khanh sợ hết hồn hết vía, níu chặt lấy khăn tắm, “Chó hư, mày làm gì?!”
Bát ca cắn rất nhiều, cũng không cắn được, mắt to nhìn về phía chủ nhân.
Vân Khanh cũng nhìn theo, đôi mắt chưa hoàn hồn giống như nai con, nhưng rất sắc bén.
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, ngũ quan nghiêm túc, cúi người tóm lấy cái đuôi tôi, “Nó quá hư rồi, cô tiếp tục tắm.”
Ngay sau đó liền ném con chó lớn ra ngoài, đóng cửa lại.
Vân Khanh: “.....”
Sự việc xen giữa đặc biệt này là gì?
Cô khá muốn biết, tại sao lại có cánh cửa ẩn? Hai phòng này đều là của anh?!
......
Quản lý khách sạn lắc lư cánh cửa kia, trong miệng thao thao không ngừng, “Tiểu thư, cô yên tâm! Không có gì đen tối, trước đây khách sạn chúng tôi bởi vì sơ hở của kiến trúc sư, dẫn tới diện tích phòng Tổng thống hơi nhỏ, mà loại phòng này thường dành cho cả gia đình ở, phòng vệ sinh ngăn cách giữa hai phòng, cho nên chỉ có thể làm thông nó. Thông thường chúng tôi cũng không mở cánh cửa này, nhưng anh Lục thỉnh thoảng đánh bài, phòng này được dùng làm phòng bài đặc biệt.”
Vân Khanh liếc mắt nhìn sang, trong phòng quả thực có bàn chơi bài.
“Chuyện không liên quan anh Lục, là nhân viên phục vụ quên khóa cửa, chó anh Lục thích đi xuyên qua không gian lung tung,” Quản lý lại cười trừ.
Bộ dạng Vân Khanh như có điều suy nghĩ, trầm mặc chốc lát, “Tôi biết rồi.”
Quản lý nhìn cô vài lần, lau mồ hôi lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hành lang ngoài cửa, quản lý nhỏ giọng nói, “Chủ tịch Lục, đã giải thích rõ.”
Người đàn ông đứng dựa tường im lặng, nhắm mắt hút thuốc, cách một lúc sau, đôi mắt đen láy mở ra, đột nhiên nói một câu, “Phòng tắm kết hợp khăn tắm lớn như vậy, ông chủ của anh nghĩ tôi rất có tiền?”
Ha?
Quản lý không hiểu sao lại đột nhiên kéo tới chiếc khăn tắm.
Thận trọng, “Chủ tịch Lục, khăn tắm và các vật dụng khác là hậu cần thống nhất mua...”
“Sau này đều đổi thành loại nhỏ chất lượng kém, tiết kiệm chi phí.”
“Er....vâng!”
Chân dài xoay người,một móng vuốt lớn mắc vào ống quần anh.
Lục Mặc Trầm cúi đầu, Bát ca thè lưỡi nhìn anh, ẳng ẳng mở đôi mắt to.
Người đàn ông đưa điếu thuốc vào miệng nó, “Trượt ròng rọc là đừng muốn, hành sự bất lực. Mỗi ngày gặm xương, hàm răng còn không bén như vậy, mày có mặt mũi sao.”
Bát ca: “.....”
Anh đặc biệt có mặt mũi sao! Âm thầm chọc một lưu manh hư....lão tử vạch trần anh!
Tức giận nhả tàn thuốc ra, nhưng vẫn chưa vào cửa, liền bị bàn tay to lớn của người nào đó, xách đi xa một cách dễ như trở bàn tay.
“.....”