Cô thất bại thảm hại. Cô không làm được. Cô thất thân, mà người đàn ông này hiện tại là anh rể của cô, hay anh vẫn luôn là anh rể của cô!
Một nhóm người ngồi vào bàn và dùng bữa.
Bàn tròn rất lớn.
Lão Lục và lão Quý ngồi vị trí chủ tiệc, Quý Hàn Thiên ngồi đối diện với Vân Khanh, và ánh mắt ông lướt qua cô vài lần. Bạch Vũ Linh không thể ngồi được, đang quan sát mọi thứ trong mắt mình, và bà ta lại nháy mắt với Quý Chỉ Nhã.
Quý Chỉ Nhã đang bận nhẹ nhàng hỏi Lục Mặc Trầm, hỏi anh muốn uống vang trắng hay vang đỏ?
Vân Khanh hờ hững nhìn cô ta, gần như dựa vào cánh tay của người đàn ông, ánh mắt khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng, không nghĩ tới cô hoa khôi học đường năm nào giờ đã trở thành một phu nhântài đức vẹn toàn.
“Không ngờ Vân Sương lại leo cao như vậy.” Bên cạnh, Cố Trạm Vũ chộp lấy chiếc ly và nghiêng người sang một bên.
Anh ta khoát tay qua bàn, những người bên cạnh thấy có vẻ như người chồng và người vợ đang nói chuyện thân mật.
Ở đằng kia, dường như có một tầm mắt quét qua.
Vân Khanh cúi đầu, không biết Cố Trạm Vũ sẽ nói gì, cô cũng không muốn nghe.
Nhưng Cố Trạm Vũ thì rất hào hứng: “Điều hiếm thấy nhất là Lục Mặc Trầm xem ra cũng rất tốt với Vân Sương. Hai vợ chồng rất tình cảm ...... Ha, Vân Khanh, Vân Sương có phúc hơn em đó. Cô ấy biết cách làm người tốt hơn em, cũng giống như một người phụ nữ, bây giờ hai vợ chồng xinh đẹp, có cả con trai và con gái, đã trở thành một con phượng hoàng thực sự khi gả vào một gia đình giàu có. Bây giờ những người phụ nữ thèm muốn Lục Mặc Trầm đều như bị tát vào mặt phải không?”
Sau khi nói xong, Cố Trạm Vũ cũng nhìn cô.
Vân Khanh siết chặt đôi đũa trong tay, lạnh lùng nhìn Cố Trạm Vũ, tim cô đau nhói, anh ta có ý gì đây?
Anh ra rõ ràng biết cô có quan hệ không tốt với Vân Sương, cũng biết khi đó Vân Sương giở bao mưu kế, vì vậy Bạch Vũ Linh thích hơn. Bây giờ anh ta nói những điều này để làm tổn thương cô sao?
Chê cô không đủ bối rối hay sao?
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang, đúng vậy, tình yêu.
Một số người lớn của nhà họ Quý đã đến, mời họ uống ly rượu gia bôi để bù đắp cho sự hối tiếc khi đăng ký ở Mỹ.
Khuôn mặt thanh tú hồng hào và thẹn thùng của Vân Sương tràn ngập hạnh phúc và chói mắt, người đàn ông vẫn im lặng, cô ta rót rượu rồi đặt vào lòng bàn tay của anh.
Ông cụ Lục và ông cụ Quý đồng thời nói: “Mặc Trầm, nể mặt đi con.”
“Chú rể đứng dậy nào!”
“Phải đó! Chú rể đứng dậy nào!”
Giữa lúc náo nhiệt, Vân Khanh thấy anh cuối cùng cũng đứng dậy, vòng tay ôm lấy Vân Sương, uống cạn ly rượu một cái, anh nhìn nụ cười của mọi người nhưng lại không nhìn về phía cô, cũng nhìn lại nụ cười của cô.
Bụng cô đau đến mức không chịu được, rõ ràng cô chưa uống hết ly rượu. Cô vịn khăn trải bàn đứng dậy, quay người đi tìm nhà vệ sinh.
Giọng nói vang lên bên tai ông cụ Lục: “Món ngầu pín thế nào? Đừng cười, hôm nay Mặc Trầm phải ăn nhiều hơn, Tiểu Vũ, con cũng vậy!”
Nhà vệ sinh có ở khắp nơi, Vân Khanh tìm nhà vệ sinh xa nhất.
Cô mơ hồ cảm thấy có người theo sau mình, cô nhìn lại mấy lần nhưng không thấy ai cả.
Sau một bức tường.
Thẩm Thanh Dự trừng mắt: “Con mẹ nó, phải làm sao đây? Thiếu gia cơ bản không dám đi lên.”
Quý Tư Thần hút một điếu thuốc, trong miệng chửi đổng.
Vân Khanh không biết cô ở lại bao lâu, nhưng một người làm dường như đến giữa chừng và đưa thuốc cho cô.
Cô choáng váng và không thể biết được đó là thuốc gì. Cô không nói được gì, sau đó người kia không có sự lựa chọn nào khác đành bỏ đi.
Khi dốc hết sức lực và lại ra ngoài, bữa tiệc cũng đã gần kết thúc.