Cố Trạm Vũ muốn duy trì cuộc hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ vì muốn giữ sự nghiệp của mình.
Thế nhưng Vân Khanh cho rằng, cô không có nghĩa vụ phải làm một cái xác không hồn đi cùng anh ta, lại còn phải giả vờ tình cảm trước mặt người khác.
Chưa nói, anh ta chưa bao giờ công bố danh tính bà Cố là ai?
Nghĩ đến cuộc hôn nhân giấu diếm suốt năm năm qua, cô cũng có chua xót, đẩy thiệp mời qua một bên, nói với thư kí Cố Trạm Vũ, “Tôi không giỏi xử lý tiệc tùng! Anh Cố có nhiều nhiều nữ của phòng PR cũng như phòng thư kí, chọn đại một người là được!”
Vốn tưởng từ chối được, như từ xưa đến nay.
Thế nhưng lúc 4 giờ rưỡi chiều, Cố Trạm Vũ lại đến phòng khám của cô.
Lúc ấy cô còn đang tư vấn cho bệnh nhân, bất ngờ bị hai vệ sĩ mặc áo đen chặn cửa, sắc mặt Vân Khanh trở nên lạnh lùng.
Cô liếc mắt nhìn rồi không để ý nữa, Cố Trạm Vũ sai vệ sĩ đuổi bệnh nhân của cô đi.
“Anh có thôi đi không hả?” cô bực bội đứng dậy.
Cố Tram Vũ bước tới, giữ chặt áo khoác của cô, mặt hết kiên nhẫn, “Thư mời là để cô biết, chứ không phải để hỏi ý kiến của em! Ngày nào chưa ly hôn, thì ngày đó em vẫn là vợ tôi! Đi thôi!”
Vân Khanh nhìn thấy anh ta mang vest màu lam sẫm, cả người chỉnh tề, hiển nhiên đã thay quần áo khác, muốn đến thẳng bữa tiệc.
Dù anh ta có anh tuấn cỡ nào đi nữa, trong mắt cô cũng thối rữa lắm rồi.
Cô nhìn ra bên ngoài, lại thấy mấy y tá tò mò, thỉnh thoảng lén nhìn mắt vào trong đây, cũng như mấy bệnh nhân của cô đang bị đưa ra ngoài với ánh mắt hoảng hốt.
Cô không muốn thêm phiền phức. Ở đây nếu ồn ào quá thì sau này làm sao cô đi làm được.
Cô cởi áo blouse, cúi đầu dọn dẹp đồ rồi ra ngoài trước.
Lúc hai người đi ra ngoài, chiếc Lamborghini của Cố Trạm Vũ đứng trước thềm.
Khuôn mặt cô lạnh tanh, định nói rõ Cố Trạm Vũ, thì anh ta nắm lấy cánh tay gầy yếu léo xuống cầu thang.
“Anh làm gì thế hả? Tôi nói tôi không đi, không muốn giả tọa trước mặt người khác, tôi không thích chưng cái mặt cứng ngắc đó!”
“Em cứ đờ người ra cho tôi!” Cố Trạm Vũ vẫy tay ra hiệu cho trợ lý mở cửa xe, đẩy ép cô vào, anh ta cũng leo lên xe. “Ông tới rồi, em cũng không đến?”
Cô ngồi ổn định trên ghế, trước giờ cô chẳng biết tiệc tùng là gì.
Nhưng mà ông cụ có địa vị cao trong thành phố, cô chỉ biết lờ mờ ông là tổng tư lệnh quân khu thành phố S đã về hưu.
Lúc gặp ở bữa tiệc của gia đình, Vân Khanh thấy ông sống khác thờ ơ với chuyện thế sự, sống một cuộc sống ẩn dật vui thú điền viên.
Ngạc nhiên là ông lại tham gia bữa tiệc. Cô không biết bữa tiệc này mục đích chính của nó là gì?
“Không được nói không!”Cố Trạm Vũ hừ lạnh, ánh mắt sắc lẻm nhìn cô cảnh cáo, “Nếu em không muốn đóng kịch, cũng phải ráng mà diễn cho tốt. Trong cái vòng tròn thượng lưu luẩn quẩn này, em phải rõ một điều, không phải em đang giữ mặt mũi cho tôi, mà em đang dùng thân phận cháu dâu nhà họ Cố đi tham dự tiệc. Nếu như có chuyện gì xảy ra, làm mất thể diện nhà họ cố thì không ai cứu được em đâu!”
Vân Khinh cười giễu cợt, nhìn thẳng vào anh ta bằng đôi mắt sắc sảo, “Cố Trạm Vũ, hù tôi vui lắm à? Hay là anh muốn một dịp thế này, đích thân tôi nói với ông của anh về chuyện ly hôn của chúng ta?”
Cố Trạm Vũ hí mắt lại, anh ta siết chặt cổ tay cô, gằn từng chữ, “Sao? Thẩm Thanh Diệp làm luật sư thụ lý vụ này nên cô cảm thấy mình không cần lo à? Nên cho rằng em đã ly hôn với tôi?”
Vân Khanh nhìn anh ta, trong mắt lướt qua chút chua xót, "Đúng vậy, cho dù anh để Vân Sa chuyển đến Danh Uyển sơn trang, tôi tin chắc mình có thể ly hôn với anh, vì ở ngoài, anh...Những chuyện năm năm qua, tôi vẫn có thể tìm ra!”