Giọng nói của người đàn ông lập tức truyền đến, có chút dịu dàng: "Gửi một cái tin nhắn rồi không để ý đến người khác nữa thế à? Cô đang ở đâu?"
Chỉ vì một chút dịu dàng đó mà nước mắt Vân Khanh không sao kìm nén được, cô mím chặt môi, tra tim đập liên hồi, giống như đang lúc đau lòng đến tột cùng thì nghe được giọng nói của anh vậy.
Cô không rõ trong lòng mình đang có cảm xúc gì, chỉ cố gắng kìm nước mắt.
Nhưng cô càng cố kìm nén thì lại nghe thấy tiếng thở trầm ổn của anh, cô không kìm nén được nữa, ngẩng đầu lên để nước mưa rơi xuống mặt.
"Vân Khanh?" Anh ở đầu dây rất yên tĩnh, chắc là đang ngồi trong xe, còn có cả tiếng lật tài liệu. Có lẽ do không nghe thấy cô lên tiếng nên khẽ cau mày gọi tên cô.
Vân Khanh siết chặt điện thoại, muốn nói chuyện, muốn hỏi anh gọi đến có chuyện gì, nhưng vừa cất lời thì hô hấp lại trở nên bất ổn...
Yên tĩnh.
Tiếng tài liệu đóng lại.
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lùng mang theo nghi vấn: "Cô đang khóc?"
Ngoài trời bắt đầu mưa lớn, nhưng tiếng nói của anh lại vô cùng rõ ràng, chui vào màng nhĩ cô. Vân Khanh như bị đâm một cái, lấy lại tinh thần, lập tức hít một hơi thật sâu: "Không có."
"Tôi... Tôi không khóc."
"Lục tiên sinh, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi còn phải lái xe, tạm biệt."
Tút tút tút.
Âm thanh cúp máy vô cùng rõ ràng truyền đến, người đàn ông buông điện thoại xuống, ngón tay khẽ xoay một chút, sau đó anh thấp giọng hỏi: "Sau khi rời khỏi bọn trẻ thì Vân Khanh đã đi đâu?"
Trợ lý A Quan cúi đầu gửi tin nhắn, vài giây sau đã nhận được hồi đáp, nhanh chóng báo cáo với người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau: "Lục tổng, cấp dưới báo cáo rằng Vân tiểu thư đến một quán cà phê tương đối vắng vẻ, nhưng không biết cô ấy đến đấy làm gì... Phòng cô ấy chọn rất vắng, khó có thể nhìn thấy.
Lục Mặc Trầm cau mày, ánh mắt u ám, ngoài Cố Trạm Vũ thì còn ai có thể khiến cô như vậy?
...
Sáu giờ năm mươi, chuông cửa vang lên.
Vân Khanh đang ở trong phòng tắm, chuông cửa vang lên một lúc vẫn chưa ngừng, cô vội vã mặc quần áo, lấy khăn quấn tóc rồi bước nhanh ra cửa, nhìn chằm chằm vào mắt mèo.
Mắt mèo bị một lồng ngực rắn chắc mặc áo sơ mi trắng ngăn cản.
Cô hơi ngẩn người, trong lòng khẽ động rồi nhanh tay mở cửa, chỉ nhìn đã biết đó là ai.
Thân hình cao lớn của người đàn ông bước vào,ánh sáng và bóng tối phủ lên gương mặt thâm trầm của anh, khiến gương mặt anh càng như nước chảy mây trôi, trưởng thành và lạnh lùng.
Một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang cầm trên nắm cửa của cô, bước vào nhà.
"..."
Vân Khanh nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Lục Mặc Trầm không nói chuyện, đôi môi mỏng mím chặt, ngón tay mảnh khảnh nâng cằm cô lên, nhìn cô chăm chú. Cô mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương dịu dàng, làn da trắng đến yếu ớt, hai mắt đỏ bừng, nhìn qua giống như đôi mắt nai.
Giờ phút này nhìn cô vô cùng yếu ớt như nhược, làm người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng.
Lục Mặc Trầm nhíu mày, bàn tay to lớn nắm lấy vai cô, ấn cô về phía trước.
"Lục tiên sinh..." Vân Khanh hơi giật mình.
Nhưng động tác tiếp theo của anh chỉ là giật lấy chiếc khăn trên đầu cô rồi lau tóc cho cô, lồng ngực rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng khẽ lướt qua má cô.
Vân Khanh bị vây trong lòng anh, không hiểu gì: "Lục tiên sinh, anh làm gì thế?"
Người đàn ông cầm khăn tắm, có lẽ là định lau tóc cho cô. Nhưng mà từ trước đến nay anh chưa từng lau tóc cho phụ nữ, thử vài lần đều làm cô đau đớn, cuối cùng ném thẳng cái khăn lên đầu cô một cách thô lỗi, rồi cụp mắt hỏi: "Tại sao lại khóc?"