Vân Khanh nghe xong thì bật cười: "Thế nên bà muốn nói bà làm thế là vì muốn tốt cho tôi?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Vân Khanh nhếch môi cười nhạo: "Vậy bây giờ bà đã biết tôi và Cố Trạm Vũ sắp ly hôn chưa?"
Bạch Vũ Linh nhìn cô: "Ly hôn? Tại sao hai con lại muốn ly hôn?"
"Bà đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Bây giờ giả mù sa mưa làm cái gì?" Con gái nhà người khác bị nhà chồng vu oan thì có mẹ ruột ra bảo vệ, nhưng Vân Khanh chưa từng được trải qua cảm giác này.
Thậm chí ngay từ khi còn nhỏ cũng không được.
Nói đến cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Trạm Vũ, phòng tuyến yếu ớt nhất trong lòng cô sụp đổ. Cô khẽ đảo mắt nhìn sang chỗ khác, đôi đồng tử đen láy cũng đỏ bừng.
Bạch Vũ Linh nhìn thấy, cũng không khó để đoán được nguyên nhân.
Gương mặt quyến rũ của bà ta không có biểu cảm gì: “Mẹ quan tâm đến con, vậy mà con còn châm chọc mẹ. Tính cách của con từ bé đã như thế, quật cường, lạnh lùng. Nếu như con cứ giữ mãi tính cách như thế thì gặp người đàn ông nào cũng sẽ trắc trở mà thôi. Nếu như hôn nhân thất bại, vậy con có muốn đến một nơi khác để bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa không?"
Vân Khanh yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta nói ra những câu này mà trong lòng không hề dao động. Cô chậm rãi phát ra một tiếng cười từ trong cổ họng.
Trong lòng có một sự đau đớn và nực cười không gì sánh được.
Năm năm không gặp, biết cô sắp ly hôn, phản ứng đầu tiên của mẹ cô không phải là hỏi cuộc hôn nhân của cô đã xảy ra vấn đề gì mà là dứt khoát gọn gàng để cô rời đi.
E là đây mới là mục đích thật sự của cuộc gặp gỡ hôm nay.
Vân Khanh khoanh hay tay lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cô cười nhạt: "Năm năm trước đưa Vân Sương rời đi, năm năm sau trở về lại muốn tôi rời đi? Thế nào, tốt xấu gì thì cũng là con gái của bà, không thể sống trong cùng một không gian sao? Bà có ba người con, nhưng từ nhỏ đã thiên vị Vân Sương, ai không biết còn tưởng bà chỉ có mình Vân Sương là con ruột! Bà có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi thậm chí còn muốn hỏi một câu, Bạch Vũ Linh, tôi có phải là con ruột của bà không?"
Động tác châm thuốc của Bạch Vũ Linh đột nhiên cứng đờ, bà ta nhìn chằm chằm ánh mắt quật cường của Vân Khanh, hơi sợ hãi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng và xa cách.
Bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, thản nhiên trả lời: "Vân Sương hiểu chuyện hơn con, con bé ở bên cạnh mẹ làm mẹ rất vui vẻ. Còn con thì sao? Từ bé đến lớn cứ lầm lầm lì lì, lạnh lùng với tất cả mọi người, lúc nào cũng chỉ biết đọc sách. Mẹ bỏ tiền ra cho con đi học những lớp giao tiếp, bồi dưỡng kĩ năng để tương lai thuận lợi hơn, dù gia cảnh nhà mình không tốt nhưng vẫn phải trau dồi các đức tính và chuẩn mực. Nhưng mà khi con đi học đại học thì sao? Bây giờ thế nào? Con học giỏi thì được cái gì? Cùng là đi làm, nhưng tại sao con lại không so được với Vân Sương? Vân Sương tôn quý như thế, ngoài huyết mạch bản thân thì còn nhờ vào một phần dạy dỗ của mẹ và sự nỗ lực của con bé. Đó là sự khác biệt giữa hai đứa, mẹ đã cho con cơ hội, là tự con không biết quý trọng, đừng có trách tại sao mẹ lại bỏ con."
Sự thờ ơ và lạnh lùng đó như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim Vân Khanh.