Đường đường là đại thiếu gia Y dược thế gia Giang gia, ở Giang Thành luôn ngang ngược càn quấy, đây thực sự là lần đầu tiên nín nhịn như vậy.
Mà Mộ An An, chính là muốn anh ta nín nhịn!
Giang Cầm nhìn thấy như vậy, có chút nhíu mày, “Tông Thất, anh giữ lời chứ?”
“Không giữ nữa.” Mộ An An nhún vai.
Giang Cầm đen mặt, “Anh có ý gì?”
“Khi nãy là hôn tôi một chút là có thể giải quyết như bây giờ…”
Nói đến đây, Mộ An An cố ý bước lên trước một bước, ngón trỏ câu cằm dưới Giang Cầm lên, “Cần nữ thần đồng ý hẹn hò với tôi một lần, chuyện này mới tính.”
Lúc nói câu cuối, Mộ An An còn cố ý thả chậm ngữ điệu, cúi người, làm bộ muốn hôn Giang Cầm.
Nhưng vừa mới làm động tác, Giang Phong đứng một bên không nhịn nổi nữa rồi!
Lúc anh ta lôi Giang Cầm ra, một cước đá đến Mộ An An, Mộ An An nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.
Cô là do đích thân thất gia huấn luyện ra đấy, sao có thể dễ dàng bị công kích như vậy?
Mộ An An cố ý nói, “Giang Phong, anh đây là thua rồi còn chơi xấu, rốt cuộc là trần truồng chạy hay là để em gái hẹn hò với tôi đây, anh trực tiếp một chút đi, tôi đây không có thời gian lằng nhằng với anh đâu.”
Lời này, nếu như Giang Phong còn không động đậy thì sẽ trở thành trò cười!
Giang Phong giận dữ cắn rắng, “Tông Thất, mày nhớ đó cho tao!”
Nói xong, anh ta trực tiếp cởi áo ra nhưng quần thì không cởi, chạy xuống núi.
Người xung quanh ồn ào, lại không dám nói gì.
Dù sao Giang thiếu tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành, trong giới này còn rất có thế lực, cũng là nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, đắc tội Giang thiếu Giang Phong rồi, ngày tháng sau này sẽ sống không được tốt.
Lúc này, mọi người lại dời ánh mắt về phía Tông Thất đắc tội với Giang Phong.
Vẻ mặt Mộ An An không sao cả.
Giang Cầm có chút sững sờ, khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của Mộ An An, vốn muốn mở miệng nhưng Mộ An An lại dời mắt đi.
Đội mũ bảo hiểm lên, nhảy lên xe, lái rời đi.
Vừa nãy mở miệng là nữ thần này nọ, vô cùng nhiệt tình, thái độ đột nhiên lại lạnh lùng khiến cho nữ thần Giang Cầm vô cùng khó hiểu, cũng không thoải mái.
…
Sau khi Mộ An An rời khỏi đường đua cũng không quay trở lại Ngự Viên Loan mà lái xe đến đỉnh núi Mộ Vân Sơn, lấy rượu và thuốc rồi xoay người ngồi lên trần xe, nhìn ngắm cảnh đêm dưới núi.
Lúc Mộ An An bực bội thì sẽ đua xe, đua xe xong, hút thuốc uống rượu.
Giang Phong và Giang Cầm khi nãy, có mối quan hệ khác với Mộ An An…
Rất máu chó, hai người đó là anh em cùng cha khác mẹ với Mộ an An.
Chuyện này, phải nói từ ông ngoại và mẹ cô.
Ông ngoại của Mộ An An là một giáo sư y dược học vô cùng nổi tiếng, mẹ cô kế thừa y bát của ông.
Sau khi cha con hai người thành công nghiên cứu ra một loại thuốc điều trị nhồi máu não, giá trị của toàn bộ phòng thí nghiệm đã tăng lên, sau đó họ nhận được nguồn vốn mạnh mẽ để thành lập thương hiệu y dược Mộ gia.
Trong trí nhớ của Mộ An An, mẹ cô là một người rất khôn ngoan dịu dàng, nhưng mà lại yêu phải một người đàn ông tệ bạc.
Sau khi mẹ và ông ngoại chết, đem tập đoàn y dược của Mộ gia biến thành của chính mình, lại còn đem theo tiểu tam cùng một cặp con riêng trai gái tạo thành một gia đình, hưởng thụ toàn bộ tài sản của mẹ và ông ngoại!
Tuy rằng Tông Chính Ngự cho Mộ An An một nơi trưởng thành rất thoải mái và một cây dù bảo hộ, nhưng mẹ và ông ngoại là người thân của Mộ An An.
Cho nên những năm gần đây luôn điều tra thảm án này, tất cả chứng cứ hoài nghi đều chỉ về phía người cha cặn bã của Mộ An An – Giang Trấn.
Mộ an An đã điều tra, năm đó người cha cặn bã của cô tiếp cận mẹ, là cố ý tìm người bắt cóc mẹ, sau đó người cha cặn bã ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, làm mẹ cô động lòng, lúc mà Giang Trấn gia nhập vào trong công ty y dược của mẹ và ông ngoại, tham ô không ít tiền.
Thời điểm người cha cặn bã tham ô bị ông ngoại phát hiện, vừa khéo là trước thảm án một tháng.
Lần đó, Giang Phong hơn Mộ An An một tuổi, Giang Cầm và Mộ An An bằng tuổi, cho nên chứng minh Giang Trấn đã sớm có tiểu tam đó rồi.
Tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp nhưng Mộ An An có tám phần hoài nghi là Giang Trấn!
Ngoại trừ tầng quan hệ với Thất gia, Mộ An An thế đơn lực bạc, muốn điều tra những điều cốt lõi thực sự thì bắt đầu từ trên người hai anh em Giang gia.
Giang Phong thích đua xe, thích làm màu.
Mộ An An vốn muốn dùng thân phận bạn bè để tiếp cận nhưng phát hiện cái tên Giang Phong này khinh người, cho nên trực tiếp trở thành đối thối mạnh nhất của Giang phong!
Mà Giang Cầm thì đơn giản hơn, thân phận đại tiểu thư Giang gia cho cô ta cảm giác ưu việt cao hơn bất kì ai.
Giang Cầm người này rất mê trai, càng thích được sao vây quanh trăng, Mộ An An dựa vào khuôn mặt này thì có thể khiến cho Giang Cầm nhìn nhiều hơn, hơn nữa lúc lạnh lúc nóng với Giang Cầm sẽ khiến Giang Cầm bắt đầu để ý đến bản thân cô.
Mộ An An cầm chặt chai bia trong tay, sau cùng dưới sự bực bội mà uống hết một một chai, đập xuống đất vỡ nát ra.
Cô hét lướn lên, “Tôi nhất định sẽ tìm ra được chứng cứ, để cho cả nhà Giang gia các người trả lại mạng cho mẹ và ông ngoại của tôi, tôi chắc chắn!”
“Tôi muốn các người phải trả giá bằng mạng sống, tôi sẽ làm cho các người trả lại gấp trăm lần!”
“Mộ An An tôi không vì mẹ báo thù thề không làm người!”
Hai giờ sáng.
Mộ An An len lén lái xe vào ga ra Ngự Viên Loan.
Lúc xuống xe, trên người đã thay đồ xong, chải tóc dài xuống.
Trước khi quay về, cô đã đến khách sạn trước, tắm sạch sẽ toàn thân toàn mùi rượu.
Biệt thự chính một mảnh đen kịt.
Mộ An An xem chừng giờ này chắc Tông Chính Ngự đã ngủ rồi.
Sợ làm ồn đến thất gia cho nên cô không bật đèn, cẩn thận từng li từng tí đi vào biệt thự, muốn đi lên lầu.
Nhưng ai ngờ đến…
Chân vừa mới bước lên lầu, phòng khách đen kịt lại đột nhiên sáng đèn lên.
Ánh sáng quá bất ngờ, Mộ An An nhanh chóng nhắm mắt, dùng tay che mắt lại.
Mắt của cô đã làm phẫu thuật, không thể chịu được kích thích.
Lúc Mộ An An thích ứng xong, từ từ mở mắt, mắt liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông mặc bộ đồ vest ban ngày, tóc chải ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Nhưng mà khí thế đó, lại âm trầm, đáng sợ!
Trong tim Mộ An An run lên, vẫn là bị tóm được rồi…
Cô lập tức nở nụ cười, đi qua, “Thất gia ơi sao chú còn chưa ngủ vậy.”
Tông Chính Ngự rũ mắt chơi điện thoại, mặt lạnh như băng.
Lúc Mộ An An ngồi xổm trước mặt anh, Tông Chính Ngự miễn cưỡng ngước mắt lên.
Mộ An An cười ngượng ngùng cười, bắt đầu viện cớ, “Thất gia, cháu nói cho chú nghe, cháu có một người bạn thân tối nay uống rượu, cháu đi qua giúp cho nên mới về giờ này, thật sự là mệt mỏi mà, chú nói xem bạn thân vừa thất tình làm sao lại không cần mạng nữa, cháu đảm bảo sau này sẽ không yêu đương gì cả.”
Cô giả vờ giả vịt nói.
Tông Chính Ngự lạnh mắt nhìn, nhưng không trả lời, mà cúi ngưới niết lấy cằm cửa Mộ An An, giọng nói rất lạnh, “Từ ngày đầu tiên cháu bước vào Ngự Viên Loan, ta đã nói gì với cháu?”
Mộ An An căng thẳng, “Không được nói dối với chú.”
“Sau đó?”
“Nếu không sẽ quăng cháu ra sau núi cho sói ăn.”
Khoảnh khắc Mộ An An vừa nói xong, Tông Chính Ngự trực tiếp ra lệnh, “La Sâm, đưa ra sau núi!”
Nói xong, anh đứng dậy, không có nửa điểm gì để thương lượng.
Mộ An An không có giãy giụa, đi theo La Sâm ra sau núi.
Bác sĩ Cố đứng một bên xem, vô cùng lo lắng, suy nghĩ, vẫn là chủ động mở miệng, “Thất, thất gia, bầy sói ở sau núi rất dữ, lỡ như cô An An…”
“Ông cảm thấy Tông Chính Ngự tôi nuôi một phế vật sao?”
Một ánh mắt của Tông Chính Ngự khiến cho bác sĩ Cố liền im miệng.
Sau đó cảm khái nói, “Thất ra, thật ra cậu chỉ là không muốn để cô An An liên quan đến thảm án Mộ gia năm đó, không muốn để cô An An và người của Giang gia có bất kì quan hệ nào với nhau.”
Sau lưng thảm án Mộ gia liên quan rất rộng, anh không muốn Mộ An An bị kéo vào.
Huống chi, với thân thủ của Mô An An hoàn toàn có thể ở đó một đêm mà không hề bị thương chút nào.
Tông Chính Ngự trừng phạt Mộ An An ra sau núi, thật sự là muốn giáo huấn Mộ An An không được dính líu gì đến người bên Giang gia.
Chỉ là…