Sau cái chết của Lý Cẩn , Lôi Lạc Thiên trở về khách sạn ,vừa bước vào căn phòng tổng thống , giọng của Lôi Lạc Thiên đã mang vẻ sắc lạnh nhưng bình thản đến mức nguy hiểm , Lôi gia chưa bao giờ có việc giết người mà bỏ xót như thế , có chi là do Lý Cẩn là 1 con người rất mưu mô mới may mắn sống sót ,nhưng cũng đã chết chỉ vì 1 phát súng của Trình Lam .
Ngồi trên chiếc ghế salong dài trong phòng ,tư thế thư thái ,ung dung như chưa có gì xảy ra , nhưng chính cái thái độ như vậy lại càng cần thận trọng :
"Tề Phong" .
Tề Phong đã có mặt trong phòng , hắn biết chuyện gì xảy ra , nhưng vẻ mặt vẫn không có gì chuyển biến, đó chính là phong cách của Lôi gia -phải bình tĩnh trước mọi tình huống :
"Sẽ theo quy tắc của Lôi gia thưa lão đại" .
Lôi Lạc Thiên chỉ liếc nhìn Tề Phong một cái , Tề Phong là người đi theo Lôi Lạc Thiên từ lâu nay ,là thuộc hạ trung thành và có tài nhất trong đám thủ hạ của Lôi Lạc Thiên ,nhưng không vì thế mà có sự phân biệt đối xử , quy tắc đối với Lôi Lạc Thiên luôn phải thực hiện , lời của Lôi Lạc Thiên là nhất .
"Tìm hiểu người phụ nữ đấy cho tôi" . Giọng khàn khàn của Lôi Lạc Thiên vang lên trong căn phòng .
"Vâng ,lão đại".
Cánh cửa trong phòng khép lại , trả lại vẻ yên tĩnh lạnh lẽo ban đầu của nó . Lôi Lạc Thiên ngồi trên ghế ,cười như không cười , phả ra tiếng nói mang hơi ngông cuồng "Nhân tài cần được trọng dụng ".
Cũng như mọi ngày , Trình Lam ra khỏi nhà,mặc quần áo của quân đội , vừa bước ra khỏi cổng , đã thấy 2 chiếc ô tô đen đậu trước cổng . Từ trong ô tô 1 người đàn ông mặc cây đen bước xuống , vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc , nhìn thấy Trình Lam nhìn mình với ánh mắt lấp lánh như nước thì có thể đoán ra suy nghĩ trong cô , cất bước đến gần cô , người đàn ông lên tiếng lãnh đạm:
Xin chào cô Trình Lam , cô cần đi với chúng tôi, lão đại của chúng muốn gặp cô .
Trình Lam nghe vậy thì nhíu mày nghiêm túc lạnh giọng lại :
"Lão đại các người là ai , cần gặp tôi làm gì , tôi cũng không gây thù gì với lão đại các người . Xin phép tôi đi trước ". Trình Lam ung dung quay lưng bước đi trước vẻ mặt hơi bất ngờ của Phàm Luân .Nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường , nhìn dáng người phụ nữ trước mắt , hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng :
"Bắt lấy cô Trình Lam , không cần nể tình nhưng không được làm bị thương quá nặng".
Cả 1 tốp 20 người đàn ông cao to , đuổi theo Trình Lam, đi đến ngõ hẻm ra đường cao tốc thì Trình Lam nghe thấy tiếng động , với 1 người thông minh như cô thì đủ hiểu mình đang lâm vào tình huống gì , ánh mắt trở nên tàn khốc , cô quá bất cẩn khi hôm nay để khẩu súng bạc mình mới chế tạo ở nhà , trên người cô không hề có vũ khí ,vì vậy Trình Lam đành liền vắt chân lên cổ mà chạy, rất may mắn là khi mặc cảnh phục cô phải đi giày không thì bây giờ phải cầm giày cao gót mà chạy.
Nhưng không may cho Trình Lam , dù gì cô cũng là con gái nên sức khỏe không thể bằng bọn họ , bọn họ được huấn luyện khổ cực mỗi ngày còn cô thì chỉ đi bắt tội phạm ,cho mỗi tên 1 phát súng là xong không phải chạy nhiều như thế này nên chả mấy chốc đã bị nhóm người áo đen đuổi kịp. Trình Lam chỉ kịp chửi thề 1 câu ,rồi quay đầu lại ,trở mặt như trở bàn tay , mỉm cười nịnh nọt nhìn đám người áo đen đang bao quanh mình để kéo dài thời gian để nghĩ cách thoát thân.