Trình Lam cười không nói gì, lấy trong túi ra một ống thuỷ tinh màu đỏ, cô đưa ra trước mặt người đàn ông nói.
“Giết mày... “
Dừng một chút cô cười khinh miệt nói tiếp.
“Muốn chết không dễ như vậy đâu.
Tao sẽ khiến mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
“Mày nhìn nhá tao cho mày xem cái này rồi hãy quyết định khai hay không khai"
Cô cầm trong tay một lọ thuỷ tinh màu đỏ
Tam Hổ, Nhị Hổ, Phàm Luân, Tề Phong nhìn chằm chằm vào cái lọ thủy tinh màu đỏ kia mọi người thắc mắc không biết là cái gì? Chỉ có Lôi Lạc Thiên và Phàm Luân đã biết trước
Thuộc hạ của anh đem đến 1 con chuột còn sống đưa cho cô
Nói xong, Trình Lam hút chất lỏng màu đỏ kia vào kim tiêm rồi tiêm vào con chuột cô đứng dậy lùi ra xa, đứng xem trò vui.
Tam Hổ, Nhị Hổ, Tề Phong, Phàm Luân trợn trắng mắt, nuốt một ngụm nước bọt, chuyện gì đang xảy ra trước mắt họ? Lôi Lạc Thiên nheo mắt nhìn con chuột, khắp người nó đều có dòi bò ra từ bên trong, rất nhanh nó biến thành một cái xác khô không còn một giọt máu nào
Người đàn ông thấy cảnh tượng như vậy, thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Cảm giác như thế nào?”
Trình Lam nhìn hắn hỏi.
" Thế bây giờ nói hay không" Mặt cô lạnh đi nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi
“Được... Được tôi nói, tôi nói.
Cô hãy tha mạng cho tôi.”
“Mày không có tư cách ra điều kiện với tao.
Nói không?”
Cô cầm ống tiêm đến trước mặt hắn.
“Tôi không biết nhiều, chỉ biết Thủ lãnh hạ lệnh, phải giết cho bằng được Lôi Lạc Thiên. “
“Thủ lãnh của các người là ai?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết nhị đương gia mà thôi.
Nhị đương gia là ai?
Là Vương Khiết.” ( Vương Khiết là con trai cả của Vương Thần)
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên vẫn bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Trình Lam hỏi tiếp.
“Còn gì nữa?”
“Nghe nói Vương Khiết phát người giết Lôi lão đại để trả thù Lôi lão đại đã bắt em trai anh ta.”
Nghe hắn nói xong cô đứng lên đi về phía Lôi Lạc Thiên.
“Chắc hắn chỉ biết bấy nhiêu.”
Tề Phong nói với giọng cung kính, càng ngày anh càng khâm phục Trình Lam hơn.
Cuối cùng cũng đến ngày đấy ,Lôi Lạc Thiên ,Tề Phong cùng Trình Lam đã lên đường sang châu Mĩ .Ngồi trên phi cơ ,khác với tâm trạng háo hức vì lần đầu được đến Brasil thì Lôi Lạc Thiên lại lạnh lẽo tột độ .
Ôm cô trong lòng vuốt ve mái tóc của cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn xuống môi cô làm cho Trình Lam kêu oai oái nhưng cũng chẳng làm được gì đành ngồi im cho anh ôm .Cô biết Lão đại đang lo lắng cho cô .
Hí hửng bước xuống khỏi máy bay ,cô đang đứng trên tầng thượng của khách sạn cao nhất Brasilia thủ đô Brasil. Chưa kịp chạy ra lan can nhìn thì đã bị Lôi Lạc Thiên ôm eo bước vào thang máy .
Bây giờ đã là buổi tối ,họ mất 1 ngày đi phi cơ riêng từ Trung Quốc sang đến đây. Bước vào phòng tổng thống ,ngả lưng lên giường .Một lúc thì thấy Lôi Lạc Thiên bước ra từ phòng tắm, thấy cô cứ nằm thẫn thờ một chỗ anh liền tiến lại gần ,hai tay chống xuống xuống giường khóa cô trong lòng .
"Lão đại ,tôi chưa tắm người rất bẩn ".
"Vậy để tôi giúp em tắm".
Trình Lam nghe câu nói của anh thì bật dậy chạy vào phòng tắm đóng cửa lại. Mặc quần áo xong cô không khỏi cảm thán ,Lão đại quá chu đáo. Tất nhiên là bữa tối được phục vụ tận phòng và do Tề Phong chuẩn bị.
Cuộc đua sẽ diễn ra vào đêm ngày mai vì vậy Trình Lam sẽ có một ngày để chơi.
Nhìn Lôi Lạc Thiên ngồi trên ghế làm việc mà cô không khỏi cảm thán ,Lão đại đúng là trâu bò .Hết lôi điện thoại ra nghịch ,đến chiếc máy tính ,soi từng thứ trong phòng rồi ngắm Lôi Lạc Thiên làm việc, ăn uống ngủ nghỉ trong một ngày cô chỉ quanh quẩn như vậy.