Thai nhi bị động.
Đó là chẩn đoán mà bác sĩ nói về tình trạng của Thiên
Băng.
Trên giường Lãnh Thần đang ôm lấy cô vào lòng, tay vuốt ve bụng cô. May chỉ bị ảnh hưởng nhẹ. Lãnh phu nhân và Tâm An mặt hối lỗi đi đến cạnh giường nhỏ giọng nói: "Bác xin lỗi con, bác không nên dùng cách tiêu cực như thế này khiến con bị kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé." “Chị dâu em xin lỗi, là em không nên làm chuyện như vậy với chị. Em nên nghĩ đến việc chị đang mang thai không thể chịu được những chuyện đau khổ."
Cơ thể Thiên Băng có chút mệt nhưng cô không có ý gì trách móc hai người họ, nếu không có mẹ Lãnh Thần và Tâm An cô nghĩ mình sẽ không bao giờ buông xuống khúc mắc trong lòng của mình. "Con không trách hai người đâu, do con không biết khống chế tâm trạng của mình dẫn đến sự việc ngày hôm nay mà thôi."
Nghe được lời cô nói, Lãnh phu nhân và Tâm An mới yên tâm phần nào và cảm thấy bản thân đỡ bức rức hơn. Sau đó Thiên Băng ở lại bệnh viện vài ngày mới được chuyển về nhà. Lãnh Thần không quan tâm công việc ở công ty nữa mà ngày ngày bám lấy cô không rời. Anh sợ mình lại lần nữa không thấy cô, Thiên Băng biết anh vẫn còn lo trong lòng nên đã khuyên anh không cần nghĩ nhiều, nhưng Lãnh Thần chỉ buộc miệng nói: “Anh thích ở với mẹ con em vậy thôi.”
Thiên Băng hết cách đành nói anh không cần dành hết thời gian cho mình, anh cứ lên phòng giải quyết công việc của mình, tránh ảnh hưởng đến nhân viên.
Lãnh Thần thấy Thiên Băng như dành sự nhượng bộ cuối cùng cho mình rồi nên miễn cưỡng chấp nhận.
Cứ thế ngày ngày trôi qua, Thiên Băng đã bước sang tháng tám của thai kỳ. Những tháng cuối này Lãnh Thần đối với cô càng cẩn thận hơn, một bước không rời. Cứ vài phút lại mở miệng hỏi: “Em có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Thiên Băng nhìn thân hình mũm mĩm của mình mà chỉ biết gào khóc trong lòng, cô bị anh bồi dưỡng thành heo luôn rồi. "Không biết sinh bé cưng xong có lấy lại vóc dáng ngày xưa không nữa."
Lãnh Thần dở khóc dở cười nhìn cô, anh có chế cô đâu mà cô lại sợ. Bộ dạng cô như thế này anh lại thích hơn, ôm vào thật thích. "Em như thế này anh lại thấy rất dễ thương hay sau khi sinh rồi em cứ giữ như hiện tại đi.” "Không được, em không muốn béo."
Thiên Băng không chần chừ phản đối ngay, kêu cô để thân hình mập mạp như thế này mãi thì nằm mơ đi. Cô chỉ muốn mình gầy thôi, như thế mặc váy mới đẹp. “Được được, nghe theo em hết dù em có như thế nào thì trong mắt anh, em vẫn là cô vợ mà anh thương nhất." "Ai là vợ của anh chứ." Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Thiên Băng cúi thấp đầu lẩm bẩm trong miệng, nhưng câu nói đó vẫn lọt vào tai Lãnh Thần. Anh ho nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy mặt cô kéo lên đối diện với mình. “Đã mang thai con của anh rồi thì đừng nghĩ đến việc trốn tránh thân phận Lãnh thiếu phu nhân."
Cuộc sống của hai người trở nên êm đềm hơn, sống cùng nhau rồi họ mới nhận ra đối phương quan trọng với mình như thế nào. Thiên Băng cảm thấy ngày đó mình quyết định cho Lãnh Thần một cơ hội là đúng, nếu để mất anh cô không biết sau này mình sống như thế nào. Lãnh Thần sợ Thiên Băng còn nghĩ đến chuyện đêm đó, nên lúc nào cũng nói tiếng xin lỗi với cô để cô không còn hận anh nữa.
Trái ngược lại Thiên Băng bắt đầu tức giận mắng anh là nói nhiều, chuyện đã qua mà cứ cố nhắc lại. Còn đe dọa nếu anh còn cứ nói thế thì cô sẽ cùng con về Chu gia bỏ anh ở lại.
Sau đó thật sự Lãnh Thần không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
Nửa đêm đang miên mang chìm vào giấc ngủ, Thiên Băng cảm giác có bàn tay ai đó đang xoa nắn bầu ngực của mình, còn cố tình vén váy của cô lên tìm chỗ nhạy cảm của cô.
Thiên Băng giật mình đưa tay nắm chặt lấy tay người đó không cho họ động nữa, cô ngồi bật dậy xem là ai thì thấy mặt Lãnh Thần nhắn lợi hại. “Anh khó chịu.”
Thiên Băng mím môi nhìn người đàn ông đang nằm nhăn nhỏ bên cạnh mình, biết anh nhịn đã lâu nhưng cô không nghĩ khi đàn ông không được làm nó lại có phản ứng lớn như vậy. “Nhưng em đang mang thai, còn là giai đoạn cuối của thai kỳ nữa.” "Anh..anh sẽ nhẹ nhàng."
Lãnh Thần bắt đầu nói có chút khó khăn, có vợ xinh đẹp lại quyến rũ như thế này thật là khổ. Hại anh không thể làm gì chỉ biết ngày ngày ôm lấy cô, nhưng cô nào đâu biết anh thường hay thức trắng đêm vì trong người cứ bức rức.
Thiên Băng nhìn anh xong nhìn xuống cậu nhỏ đang phất cờ kia mà khẽ nuốt nước miếng. "Em.em sợ."
Lãnh Thần không thể chờ đợi thêm nữa, anh nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận đỡ lấy cô nằm xuống giường. Bản thân cúi thấp đầu xuống hôn lên môi cô, sợ cô bất ngờ chấp nhận vật nhỏ của mình sẽ bị đau nên anh phải giúp cô có màn dạo đầu.
Thiên Băng thấy anh thống khổ như vậy cũng không đành nên đưa tay lên ôm lấy cổ anh, bản thân giao phó cho Lãnh Thần. Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh thấy cô thật sự chấp nhận mình mà vui sướng trong lòng, tay bắt đầu sờ mó khắp người Thiên Băng.
Cô nhận được sự kích thích ưỡn người lên đón nhận, miệng bất giác rên lên. Quá xấu hổ Thiên Băng vội đưa tay che mặt lại.
Lãnh Thần bật cười kéo tay cô ra. "Đã sắp làm mẹ rồi còn mắc cỡ gì nữa." "Anh...anh thật là."
Thiên Băng dù đã trải qua chuyện nam nữ nhưng vẫn còn mang nét ngây thơ của thiếu nữ, chính vì vậy cô không thể nào qua mặt được con sói xám như Lãnh
Thần.
Thấy cô đã bắt đầu có cảm giác, Lãnh Thần tách chân cô ra nhẹ nhàng động thân. Bên trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng thở hổn hển cùng với những tiếng rên lên vì sung sướng. Dần Dần cả hai chìm đắm vào thế giới riêng của mình.
Lãnh Thần biết nhu cầu của mình cao và Thiên Băng lại đang trong thời kỳ nhạy cảm nên anh đã tự khống chế bản thân lại không để cho cô và con bị thương.
Thiên Băng biết rõ anh vì mình mà ép bản thân xuống nên tự hứa với lòng sau khi con ra tháng sẽ bù đắp lại cho anh.
Cuối cùng ngày mà Lãnh gia và Chu gia mong đợi và lo lắng nhất cũng đến.
Trước cửa phòng sinh, Lãnh Thần bất an nhìn chằm vào cánh cửa đáng khép chặt lại trước mặt. Lãnh phu nhân ngồi xuống nắm lấy tay anh. "Phụ nữ khi sinh con đều trải qua đau đớn như vậy, mẹ tin Thiên Băng và cháu nội sẽ bình an trở ra mà thôi." “Sanh con thật sự đau như vậy sao mẹ.”
Lãnh phu nhân nhìn con trai với ánh mắt yêu thương rồi gật đầu với anh, lúc bà sinh Lãnh Thần cũng khó khăn lắm. Bà lúc đó cứ nghĩ mình về với ông bà luôn rồi nhưng may mà ông trời thương cho bà và con trai được sống sót.
Sau một giờ đồng hồ cuối cùng tiếng trẻ em khóc vang lên, những người ngồi bên ngoài lúc này mới buông xuống rào cản trong lòng mình.
Giây phút nhìn con trai được bác sĩ ôm ra, anh đã bật khóc ôm lấy bé và gấp gáp nhìn bác sĩ hỏi: “Vợ tôi có sao không bác sĩ?”
Khuôn mặt hiền từ của nữ bác sĩ dần xuất hiện sau lớp khẩu trang được tháo xuống, bà nhìn anh mỉm cười. "Sản phụ không có vấn đề gì, sẽ nhanh được đưa ra và chuyển sang phòng bệnh thôi cả nhà đừng quá lo lắng.” "Cảm ơn bác sĩ."
Lãnh Thần nghe cô không có vấn đề gì liền vui mừng, anh hôn nhẹ lên trán con trai thầm thì. "Chào con, thiên thần nhỏ của ba."