Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 152: Ngoại truyện về Thiên Băng và Lãnh Thần 1



Sau đêm hôm đó, Lãnh Thần ngày ngày chạy đến cổng nhà Chu gia để tìm Thiên Băng giải thích và xin cô tha thứ cho mình, anh không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, nếu biết trước chuyện xảy ra ngày hôm nay anh sẽ không làm thế với cô. Nhưng giờ thì đã muộn rồi, anh cần phải nói rõ với cô lòng của mình như thế nào để cô không giận nữa.

Anh đưa tay bấm chuông cửa dữ dội mãi một lúc sau mới có người giúp việc đi ra mở cửa cho anh. "Lãnh Tổng đến đây là tìm tiểu thư sao? Cô ấy hiện giờ không muốn gặp cậu."

Lãnh Thần không còn tâm trí nào mà nghe cô ấy nói nữa, anh lướt qua người nữ giúp việc đi một mạch vào trong. Anh không do dự lập tức lên lầu đi đến phòng của Thiên Băng.

"Cậu rời khỏi đây đi không là tôi bị mắng đấy.” Mặt cô giúp việc nhăn nhó đến khó coi, phận chỉ là người làm trong nhà nên cô ta đâu có quyền quyết định thay chủ. Chủ nói một là một, hai là hai nói không gặp thì chính là không được cho vào, nếu không sẽ bị đuổi việc như chơi.

Lãnh Thần bắn ánh mắt đỏ ngầu sang cô ta, giọng trầm vang lên khiến người nghe rợn sống lưng.

"Đi xuống, các người cứ yên tâm có tôi ở đây cô ấy sẽ không làm khó mấy người đâu."

Tuy có chút do dự nhưng mà bắt gặp cái nhìn cảnh cáo quá đáng sợ khiến mọi người bỏ chạy xuống lầu chừa lại không gian cho anh.

Lãnh Thần hít một hơi thật sâu điều chỉnh tại tâm trạng của mình mới đưa tay lên gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ trước mặt.

“Thiên Băng, anh biết em đang ở bên trong em ra nói chuyện với anh có được không?"

Cô nằm trên giường, đắp chăn qua khỏi đầu, cơ thể cuộn tròn lại khóc thút thít. Cái cảm giác bị người mình thương ép buộc nó khó chịu làm sao. Dù cho cô có yêu anh đi nữa thì anh cũng không thể nào làm chuyện đó với cô kia chứ.

Thấy không có dấu hiệu nào trả lời, anh lần nữa đưa tay lên gõ xong lập lại lời nói:

"Có chuyện gì thì chúng ta cứ trực tiếp mà nói chuyện, em đừng có né tránh anh có được không? Anh biết anh sai rồi, là anh không nên làm vậy với em. Em đi ra đi, muốn đánh muốn chửi gì thì tùy em chứ em đừng có dùng phương thức này để trừng phạt anh."

Thiên Băng che miệng lại kiềm chế tiếng nức nở của mình, cô biết nếu cô không ra ngoài anh sẽ không chịu bỏ về sẽ đứng trước cửa phòng nói mãi. Nhưng tình hình hiện tại không gặp mặt chính là giải pháp thích hợp nhất.

Cô khịt khịt cái mũi, tay lau vội mấy giọt nước mắt còn vương trên má xong đẩy chăn ra ngồi dậy. Ánh mắt kiên định nhìn vào cánh cửa đóng chặt phía trước, cô điều chỉnh lại giọng nói của mình sao cho không còn nghẹn ngào nữa mới lên tiếng. "Anh về đi hiện tại em chưa muốn nói chuyện với anh, khi em bình tĩnh lại sẽ hẹn anh nói chuyện sau." Lãnh Thần biết cô bắt đầu chấp nhận nói chuyện

với mình liền gấp gáp trả lời:

“Nếu em không chịu đi ra gặp anh thì anh sẽ đứng đây đến khi em bước ra thì thôi.”

Hai tay Thiên Băng để bên người siết chặt lại, lời nói của anh khiến cô càng tức giận hơn. Sao anh có thể cứng đầu như vậy, đối với người khác anh có thể dùng chiêu thức này nhưng ngay cả cô, anh cũng đối xử như vậy là sao?

Sự tủi thân cùng nỗi uất ức khiến nước mắt vừa mới nhịn được một lúc giờ lại trào ra như suối. "Anh mà cứ ép em như thế em sẽ không bao giờ cho anh thấy mặt nữa, em cho anh ba phút để rời khỏi đây. Nếu anh còn do dự và cứ làm ầm lên thế đừng trách em làm căng."



Lãnh Thần bất lực cúi đầu dựa vào cửa, tay vô thức nắm chặt lại đánh mạnh lên vách tường kế bên. Nghe tiếng động mạnh khiến thân thể Thiên Băng có chút dao động nhưng cô đã khôi phục lại như cũ, lý trí mách bảo cô không nên mềm lòng ngay lúc này. Anh thấy cứ như thế này mãi cũng không được gì, cô lại là người nói được làm được nên khiến anh sợ hãi hơn mà lùi chân về sau mấy bước nói vọng vào. “Được, anh về nhưng em nhớ giữ gìn sức khỏe có biết không?”

Anh nở nụ cười gượng gạo khi không nghe thấy tiếng cô đáp trả, cảm thấy bản thân bây giờ thật thất bại, anh từ từ đi xuống lầu và ra khỏi Chu gia. Thiên Băng nằm trong phòng không còn nghe tiếng động gì bên ngoài nữa, lúc này thân thể cô ỉu xìu ngã xuống nệm như người không còn sức sống.

Đến trưa nội Chu hay tin lập tức kêu người đưa bà đến thăm cô, vừa vào bà đã bắt gặp hình dáng nhỏ bé nằm lăn lóc trên giường, khuôn mặt bơ phờ bà nhìn mà xót. Đây là cháu gái mà bà hết mực cưng chiều, ấy vậy mà bây giờ như người mất hồn không còn hay biết chuyện gì.

Bà cẩn thận chống gậy đi đến gần cô hơn, còn người giúp việc được bà kêu đi xuống rồi. Thiên Băng cảm nhận có ai bước vào phòng nhưng cô nghĩ người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô nên cô không có phản ứng gì.Đọc truyện full trên truyen88.net

Nội Chu đưa tay ra xoa nhẹ lên mái tóc dài uốn xoăn của Thiên Băng một cách nhẹ nhàng, thân thương nhất. Nhận thấy hơi ấm quen thuộc cô vội quay người lại phát hiện người ngồi sau lưng mình là bà nội. Mắt Thiên Băng đỏ ửng lên ngồi bật dậy đưa đôi mắt chứa đầy hơi sương nhìn bà.

Nội Chu nhích người lên một chút, bàn tay già nua nhăn nheo run run lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra của cô, giọng nói bà ấm áp vang lên: "Ngoan, có chuyện gì nói cho bà nội nghe.”

Thiên Băng như tìm được người cho mình chỗ dựa, cô nhào tới ôm lấy thân thể gầy yếu của bà, cái mũi hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người bà phát ra mà cô cảm thấy giờ phút này thật bình yên. "Bà nội ơi tâm con đau quá."

Nội Chu khẽ vuốt dọc sống lưng Thiên Băng rồi còn VỖ VỖ mấy cái như để dỗ dành một đứa trẻ. “Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết hết, con nói cho bà nội nghe con đã gặp vấn đề gì rồi?" Thiên Băng biết bà đang an ủi mình nhưng chuyện như thế này cô không muốn nói cho bà biết, sợ bà tức giận lại lo lắng mà sinh bệnh. Tuổi bà đã già rồi không nên chịu đả kích lớn như thế này nữa.

"Không có gì đâu ạ, đột nhiên tinh thần của con nó xuống dốc tệ như thế đấy. Chỉ cần ngủ một giấc sang ngày hôm sau là khỏe ngay. Bà nội nên tiến hành theo kế hoạch để giúp chị dâu đi."

"Được rồi, nếu có chuyện gì con phải nói cho bà nội biết nha."

"Dạ."

Nội Chu biết cô khó xử nói không được nên cũng không ép Thiên Băng nói ra, nếu cô cảm thấy bây giờ chưa tiện thì để nó tự mình nói ra sẽ tốt hơn. Làm khó nó khác nào đưa nó vào con đường không lối thoát.

Lãnh Thần sau khi rời khỏi Chu gia lập tức hẹn Hàn Thiên đi quán Bar uống rượu, lúc Hàn Thiên đến đã thấy anh đã ngà ngà có dấu hiệu say sỉn đến mức không thể chống đỡ được cơ thể nữa.

Cậu đi qua thở dài một tiếng, hết Chu Hạo rồi tới Lãnh Thần sao số của cậu lại xui đến mức gặp phải hai thằng bạn như thế này. Một thằng thì tâm trí không được minh mẫn, vợ tốt lại cố tình muốn đuổi đi. Còn một thằng thì thất tình bị gái bỏ ngồi đây. Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cướp đi chai rượu từ tay Lãnh Thần rồi gặng hỏi: "Mày lại có chuyện gì nói tao nghe?"

"Thiên Băng giận tao rồi."

Lãnh Thần giọng mếu máo nói với Hàn Thiên, ngược lại khóe môi cậu giật giật khi lần đầu thấy bộ dạng này của Lãnh Thần. Phải biết trong nhóm ba người bọn họ, anh lúc nào cũng kiểu bất cần đời không buồn mở miệng lên tiếng, nay lại vì gái ngồi đây uống rượu giải sầu còn khóc nữa.

Cậu lắc đầu khinh bỉ. “Rồi ai cũng dính đến lưới tình."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv