CHƯƠNG 9
Dứt lời, Diệp Giai Nhi cầm túi lên đi ra khỏi phòng bao, vừa đi hai bước, cửa phòng bao lại bị đẩy mở, Thẩm Trạch Hy bước vào.
Thẩm Hoài Dương nhướn mày, ánh mắt rơi trên người Thẩm Trạch Hy, môi khẽ nhúc nhích, mở miệng: “Cô Diệp đã không đồng ý, vẫn là đừng miễn cưỡng thì hơn, đúng rồi, để tài xế Lưu đưa cô Diệp về trường.”
Đôi mày Thẩm Trạch Hy cau chặt lại, nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi: “Tại sao cô không đồng ý?”
“Cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đi làm gia sư.” Diệp Giai Nhi áy náy nhìn Thẩm Trạch Hy.
Tiếp đó, cô vòng qua Thẩm Trạch Hy, rời khỏi nhà hàng tây.
Thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương đứng dậy, cũng đi ra ngoài, lại thấy Thẩm Trạch Hy vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, anh nhướn mày: “Không đi?”
“Anh cả, anh có tin em có cách khiến cô ấy đồng ý không?” Thẩm Trạch Hy hồi thân, khóe môi cong lên nụ cười xán lạn: “Em cũng có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đến trường…”
Quả nhiên, Thẩm Hoài Dương chẳng mấy hứng thú với lời của cậu, cúi đầu nhìn đồng hồ, bước lên Bentley màu đen.
Diệp Giai Nhi về tới trường, vừa tới phòng làm việc, đã bị hiệu trưởng gọi đi.
Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản, kêu cô phục tùng vô điều kiện yêu cầu của nhà họ Thẩm, đặc biệt là Thẩm Hoài Dương!
Cuối cùng lúc rời đi, hiệu trưởng tha thiết dặn dò cô, nhất định phải theo sát việc học hành của cậu hai Thẩm!
Diệp Giai Nhi có chút tặc lưỡi với mức độ ninh nọt của ông ta, luôn cảm thấy người này đã hết thuốc chữa rồi!
Bất đắc dĩ hơn là vài ngày lên tiết sau đó, Thẩm Trạch Hy không đến nữa, điện thoại cũng không gọi được.
Quả nhiên, là cố ý.
Cũng đã là người trưởng thành hai mươi tuổi rồi, giở thói lại như một đứa bé ấu trĩ.
Tại sao cậu lại như vậy, trong lòng cô cũng rõ ràng, là vì cô không đồng ý làm gia sư của cậu.
Bất đắc dĩ thở dài, Diệp Giai Nhi lấy danh sách học sinh ra, bắt đầu lật tìm địa chỉ nhà của Thẩm Trạch Hy.
Hai ngày nữa là kỳ thi cuối năm, cậu nhất định phải đến trường tham dự thi cuối kỳ!
Nửa tiếng sau, tới nhà họ Thẩm.
Diệp Giai Nhi dừng trước cửa nhà, điều khiến cô kinh ngạc là cửa nhà lại không khóa, chừa một khe hở.
Đối chiếu địa chỉ mấy bận, cô vươn tay đẩy mở cửa, bước vào.
Chưa đi được vài bước, Diệp Giai Nhi đã ngây người tại chỗ, lòng bàn chân như rót chì…không đi nỗi.
Tiếng nam nữ mờ ám chui vào trong tai rất rõ ràng… Họ đang xem phim hành động…?”
Máu nóng bốc lên đầu cô ngay lập tức.
Môi Diệp Giai Nhi khô không khốc, gò má đỏ bừng, trông cứ như có thể vắt ra máu được vậy.
Chuyện…Chuyện…Chuyện gì thế này… Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô một cách nhanh chóng, phải lập tức rời khỏi nơi này!
Nhưng, lúc quay lưng lại cô chẳng hề chú ý dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng “rầm”, thùng rác nằm chỏng chơ trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Diệp Giai Nhi biến sắc, cô hóa đá ngay tại chỗ!