CHƯƠNG 783
“Thật là cố chấp.” Khóe miệng anh dịu dàng, không dựa cả người lên người cô, phí sức di chuyển bước chân.
Muốn ra ngoài từ cửa là không thể nào, bây giờ hi vọng duy nhất chính là cửa sổ.
Nếu như nói không sợ, không hoảng loạn thì đương nhiên không thể nào, nhưng mà bây giờ anh đã tỉnh lại, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cô liền bình ổn, biết là mình có chỗ dựa vào.
Hai người đi rất chậm, sức khỏe của anh không cho phép, mà chân của cô thì đã bị bỏng, đương nhiên cũng không thể đi nhanh.
Lối đi ở trong phòng đã biến dạng không thể nhận ra, không thể nhìn thấy gì, hầu kết nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương đi đứng khó khăn mà đau đớn, nhưng mà khóe mắt liếc nhìn bộ dạng yếu đuối lại kiên cường của cô, trong lòng nảy sinh ra một sự thâm tình khó nói thành lời.
Nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên, độ cong bên đôi môi mỏng lập tức cứng đờ, cảm xúc hoàn toàn sợ hãi, đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên thít chặt.
“Cẩn thận!” Giọng nói của anh khàn đặc.
“Cái gì?” Diệp Giai Nhi vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống.
Nhưng mà Thẩm Hoài Dương không tiếp tục nói nữa, bàn tay đột nhiên dùng sức đẩy cô ra, còn chưa kịp lùi về phía sau mấy bước, cái đèn lớn xa hoa trên trần nhà lung lay đã rơi thẳng xuống, đập vào đầu và lưng anh, trước mắt tối sầm, anh liền ngất xỉu, có máu tươi thuận theo trán anh chảy xuống.
“Thẩm Hoài Dương.” Cô đỡ anh dậy, vội vàng bước lên, nước mắt rơi ào ạt, cô đặt đầu anh trên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt anh, giọng nói rất nhỏ: “Thẩm Hoài Dương, anh đừng dọa em, anh tỉnh dậy đi!”
Nhưng mà cho dù cô có gọi như thế nào đi nữa, anh cũng không trả lời, máu ở trên trán càng ngày càng nhiều, làm cho mắt người đau nhức.
Cô cắn môi ngồi xổm dưới đất, lại dùng hết sức lực toàn thân mà đỡ anh dậy, nước mắt như vỡ đê, làm như thế nào cũng không thể ngăn cản, không thể dừng lại được.
Anh thật sự rất nặng, đè làm cô không thở nổi, cơn đau ở dưới chân như xé rách, nhưng mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ đang kêu gào: phải đưa anh ra ngoài, cô nhất định phải đưa anh ra ngoài, cô tuyệt đối phải đưa anh ra ngoài. Huyên Huyên vẫn còn đang chờ, cho dù là ba hay là mẹ, Huyên Huyên không thể thiếu một người nào…
Không có ai biết được cô dùng sức lực lớn đến cỡ nào, dùng ý chí nhiều bao nhiêu, suy nghĩ kiên cường như thế nào thì mới có thể đỡ anh đi đến bên cạnh cửa sổ.
Trừ phi bị ép buộc đến bước đường cùng, bạn mới biết được mình có thể có bao nhiêu sức mạnh.
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy ở dưới đất đã được trải đệm khí cứu sinh, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, ôm lấy eo anh, thả người nhảy xuống…