CHƯƠNG 777
Bà ta không hiểu rốt cuộc là Hoài Dương coi trọng cô ở chỗ nào?
Cô biết rõ Hoài Dương sẽ không nghe lời bà ta, vậy mà còn cố ý kêu bà ta ra tay từ chỗ Hoài Dương, như vậy không phải là châm chọc thì là cái gì?
Cô ta căn bản là đang cười nhạo mình, xem mình khó xử, làm cho mình bực bội trong lòng, cô ta cho là mình có thể tốt hơn hả?
Tiểu tiện nhân, cô cho rằng cô có thể đắc chí được mấy ngày!
Trong ánh mắt bà ta tràn ra sự âm độc, Tô Tình lạnh lùng cười cười, nụ cười bên khóe miệng mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ.
Bà ta cho Diệp Giai Nhi một cơ hội cuối cùng, nhưng mà cô lại tự tay đẩy cơ hội này ra xa, vậy thì không thể trách bà ta được rồi.
Sáng ngày hôm sau.
Hội nghị vẫn đang được tiến hành, thư ký lại chạy vào, sắc mặt tái nhợt, trợ lí Trần đang chuẩn bị trách cô ta, thư ký đã mở miệng nói: “Trợ lí Trần, hình như là tổng giám đốc có chỗ không đúng.”
Nghe vậy, trợ lí Trần nhanh chóng đi vào trong phòng họp, quả nhiên chỉ nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hoài Dương trắng bệch, sắc mặt có chút khó coi.
“Tổng giám đốc.” Nhỏ giọng gọi một tiếng, trợ lí Trần đỡ anh đi ra khỏi phòng họp.
Cơn đau dạ dày như đang co rút, một chút sức lực cũng không có chứ đừng nói tới chuyện đứng lên, Thẩm Hoài Dương gạt ra vài chữ từ đôi môi mỏng: “Đến bệnh viện.”
Rất đau, phần bụng đau quặn thắt từng cơn, ngay cả thở mà cũng khiến anh đau đến không nói nên lời, bàn tay đặt ở bụng, có lẽ là anh bị đau thắt bụng. Mặc dù thời tiết rét lạnh, nhưng mà anh lại mồ hôi đầm đìa, đôi môi tím xanh, tay chân co rút.
Chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng chạy ra đẩy anh vào trong phòng cấp cứu, lập tức bắt đầu lấy máu.
Bụng quặn đau dữ dội, giống như bị dao đâm, làm cho cả người anh như mất hết sức lực.
Trợ lí Trần lo lắng hỏi thăm tình huống, bác sĩ nói nếu như bây giờ muốn khỏi hẳn thì phải kêu tổng giám đốc Thẩm tốt nhất là cai rượu cai thuốc, dạ dày của anh không tốt.
Trợ lí Trần cũng muốn lắm chứ, nhưng mà sao anh ta có thể quản được tổng giám đốc nhà mình đây?
Nhất là mấy ngày nay giận dỗi với cô Diệp, thuốc lá và rượu đều không rời tay anh, trong phòng làm việc luôn có mùi khói, quan trọng là anh ta dám nói chắc?
Khói đặc, rượu mạnh, trong phòng sương mù dày đặc giống như là hội bàn đào của vương mẫu nương nương, lúc anh ta bước vào còn sặc sụa không thôi, lại thêm không ăn uống đúng buổi, dạ dày của anh mà tốt mới là chuyện lạ đó.
“À đúng rồi, tổng giám đốc Thẩm kêu cậu đi vào.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống.
Trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương như hiện đầy một tầng sương trắng, trợ lí Trần lập tức lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại cho cô Diệp.”
Anh ta hiểu lúc này chắc chắn là tổng giám đốc muốn để cô Diệp đau lòng mình, anh ta vẫn rất rõ ràng.
“… không cần gọi… chiều nay cô ấy tan làm sẽ về nhà.” Anh nói chuyện rất khó khăn: “Bác sĩ sắp tiêm thuốc an thần và truyền dịch cho tôi, cậu đưa tôi về chung cư.”
Các biện pháp sơ cứu đã thực hiện xong rồi, bây giờ đang truyền dịch, chờ sau khi truyền xong một mình, đúng lúc cô tan làm từ trường học trở về nhà.
“Vậy thì ở bên cạnh phải có người chăm sóc mới được.”
“Truyền xong một bình, sau khi cậu đưa tôi về chung cư thì cậu liền trở về công ty đi.” Dù sắc mặt trắng bệch, nhưng mà khí thế vẫn rất lạnh lùng, khiến cho người ta không dám phản kháng.