CHƯƠNG 770
“Là mọi người hả?” Lục Mạc Duy cười khẽ: “Tôi ở đây làm việc không công, mỗi tháng đều phải làm một ngày, hôm nay miễn phí hết, cô với bác gái cứ tùy ý dùng bữa.”
“Như vậy thì sao được chứ, nên thanh toán thì bọn tôi nhất định phải thanh toán.” Diệp Giai Nhi không chịu, cô kiên trì.
“Đây là nhà hàng do mẹ của tôi mở, cô cứ ăn đi, tôi đến đây lao động miễn phí cũng là vì để bán nhan sắc mà, mẹ tôi nói tôi chính là chiêu bài sống ở đây này.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi và Quách Mỹ Ngọc cũng nhịn không được mà cười thành tiếng: “Bộ bác gái dùng gương mặt có năm sáu phần giống với Hyun Bin của anh để hấp dẫn phụ nữ đó hả?”
“Trả lời chính xác, thêm 10 điểm.”
Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Thẩm Hoài Dương ý vị thâm trường nhìn Lục Mạc Duy, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mặt cô, sau đó lại vén sợi tóc của cô qua bên tai, mở mắt nói lời bịa đặt: “Ở đây bị dính cái gì này.”
Anh cũng không quên lúc trước chính là cái tên này đã thân mật đưa cô đến dưới lầu bệnh viện, trong lòng mang ý đồ xấu.
Không đoán được anh lại đột nhiên có hành động như thế, hơn nữa còn ở trước mặt mẹ và người ngoài, Diệp Giai Nhi hơi mím môi, gương mặt có chút ửng đỏ.
Đương nhiên Quách Mỹ Ngọc cũng đã nhìn thấy, không nói lời nào, bà nghĩ có lẽ quyết định lần này là chính xác.
Ai da, cái tính ghen tuông này không nhỏ nha.
Lục Mạc Duy mỉm cười đến cả cặp mắt đào hoa đều híp lại, ánh mắt chuyển hướng qua nhìn Thẩm Hoài Dương: “Thẩm tổng, Y Đình rất hợp với ý tôi, tôi có thể hành động được không?”
Đôi mắt mở to, lông mi Diệp Giai Nhi chớp chớp, Thẩm Hoài Dương cầm lấy ấm trà rót trà cho Quách Mỹ Ngọc, sau đó là Diệp Giai Nhi, tùy ý nói: “Cậu nên hỏi người trong cuộc.”
“Cô ấy nói anh là anh cả của cô ấy, kêu tôi hỏi ý kiến của anh.” Lục Mạc Duy cười khẽ: “Nghe lời này của Thẩm tổng, anh có ý là không phản đối đúng không?”
“Hừ.” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt lười biếng đáp lại, không để ý đến Lục Mạc Duy, chỉ cần mục tiêu của cậu ta không phải là người phụ nữ của anh thì được rồi.
Lục Mạc Duy rời đi, Quách Mỹ Ngọc cười nói: “Có phải là ngày hôm đó sau khi đưa về nhà thì có chuyện gì xảy ra không?”
“Con nghĩ là có đó.” Diệp Giai Nhi nhún vai, cô không ngờ hai người lại hợp ý với nhau, thật ra cũng không tệ, hai người rất xứng đôi.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, mỗi một món ăn đều rất độc đáo, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, mùi vị lại càng không thể bàn cãi. Ăn tối xong, còn có điểm tâm ngọt, hoa quả tươi, phục vụ rất là chu đáo.
Cái bánh gato to mà Huyên Huyên mua cũng đã được đẩy tới, thổi tắt ngọn nến, cô bé còn không chịu từ bỏ ý đồ, đòi hát một bài hát sinh nhật, hơn nữa còn muốn hát cùng với ba mẹ.
Lông mày Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà có mấy phần co rúm: “Huyên Huyên ngoan nào.”
“Ý của ba là ba không định hát hả?” Cô bé cũng không phải là dễ lừa gạt.
Thẩm Hoài Dương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô gái bên cạnh mình, Diệp Giai Nhi cũng nhìn anh, tức giận hừ một tiếng: “Anh không nghe thấy là em cũng phải hát à, ai mà trốn được chứ?”
“Ngũ âm của anh không được hoàn chỉnh.”